Một em bé mồ côi da sạm nắng Một cụ già tay cầm chiếc gậy tre Một bà lão ngu ngơ mắt nhạt nhoà Vầng trán suy tư dạ chưa no Họ là ai? Họ là ai? Cơn đói từng ngày, cơn đói từng ngày Lang thang, bơ vơ góc chợ khuya Giấc ngủ chưa yên cơn gió lạnh Họ không nhà, không nhà Đường đời sẽ đưa họ về đâu? Bóng tối vây quanh cả cuộc đời Đường nào sẽ đưa họ về đâu? Bóng tối vây quanh bất hạnh này Nhiều lắm em thơ và cụ già Người tật nguyền, người xa xứ, kẻ mồ côi Đói rét, bơ vơ giữa chợ đời Họ về đâu khi mái ấm không còn? Tôi cũng là một người bất hạnh như bao người bất hạnh khác Nhưng có lẽ tôi đã may mắn hơn họ vì tôi còn có mẹ, có gia đình Quê mẹ tôi ở tận miền Trung xa xôi, sinh tôi ra trong một hoàn cảnh khốn cùng Rồi cha tôi mất sớm, mẹ và tôi phải trôi dạt vào mảnh đất Sài Gòn Mong tìm được tương lai ở mảnh đất náo nhiệt và đông người này Tuổi mới lên năm, tôi đã đi giao bán nhựa chợ đời để mong được phụ mẹ đỡ được phần nào trong cuộc sống Bao đêm tôi đã hằng mơ ước được một manh áo ấm, được một bữa cơm no, được cắp sách đến trường như bao trẻ em khác Rồi ước mơ nhỏ bé kia cũng đã đến với tôi Tôi đã bước qua mảnh đời này để vươn đến mảnh đời khác Niềm vui chưa trọn vẹn thì một lần nữa nước mắt của tôi lại rơi Tôi khóc cho những số phận không may, tôi khóc cho những mảnh đời bất hạnh Họ không nhà, rồi họ sẽ đi về đâu đây? Đường đời sẽ đưa họ về đâu? Bóng tối vây quanh cả cuộc đời Đường nào sẽ đưa họ về đâu? Bóng tối vây quanh bất hạnh này Nhiều lắm em thơ và cụ già Người tật nguyền, người xa xứ, kẻ mồ côi Đói rét, bơ vơ giữa chợ đời Họ về đâu khi mái ấm không còn? Họ về đâu khi mái ấm không còn?