Em ơi thức trọn đêm này, mình trong giây phút biệt ly nghẹn ngào Nghẹn ngào cho lệ hoen mi, cho lòng thêm khổ khi đã yêu rồi Mai đây xa cách phương trời, tình chia hai lối, em có buồn không? Yêu em, anh khổ thật nhiều mà anh không trách rằng em phụ tình Cành vàng phải tựa lầu son còn anh thì vẫn tay trắng tay hoài Mơ cho gác tía son vàng đêm nay anh đứt ruột nhìn nàng ra đi Đêm nay trăng sắp tàn trên phố nhỏ Những kỉ niệm êm đềm ngày hai đứa yêu nhau anh xin gởi lại em Em ơi, hai quả tim vàng một căn nhà nhỏ chỉ là hư vô Nên anh mới hiểu được rằng tình trên nhân thế chẳng đẹp như thơ Yêu em, anh quá dại khờ, trèo cao té nặng ai ngờ đâu em ♪ Từ ngày xa đất Tiền Giang, em theo anh về xứ cạnh Đền Muỗi kêu mà như sáo thổi, đỉa lềnh tựa bánh canh Em yêu anh nên đành xa xứ, xuôi ghe chèo miệt thứ Cà Mau Gió lao xao thổi vào mái lá như ru tình cô gái Tiền Giang Yêu quê hương, thương miền cố thổ, vấn vương tình đất tổ quê cha Đêm đêm ra đứng hàng ba trông về quê mẹ, lệ sa buồn buồn À ơi à ơi Bóng bần rụng trắng bờ sông Lấy chồng xa xứ khó mong ngày về Xa xưa em ở dựa kề, bên ba mà bên má vỗ về ca dao Má ơi đừng gả con xa Chim kêu mà vượn hú biết nhà má đâu? Sương khuya ướt đọng giàn bầu Em về miệt thứ, bỏ sầu cho ai? ♪ Em đến thăm anh mùa vui bên biển Nụ hoa muống biển rung rinh rung rinh Chao sóng vỗ về, chào em chào em Làn gió mát ru, triền sóng hát ca Hải âu tung trời đùa, bến thương con thuyền về Anh kể chuyện tình về biển em nghe Thuở loài người có tên trước biển Và không ai gọi biển như bây giờ Có chàng trai tên Biển Cùng yêu thương cô Muống chân tình Biển mải mê bơi tìm luồng cá Con nước vô tình cuốn Biển trôi xa Muống âu sầu rồi chết bên bờ Đời gọi tên từ đó nụ hoa, màu hoa muống biển Đời gọi tên từ đó bông hoa trắng xinh xinh Nhuỵ hoa buồn tim tím Mùa xuân không về phố bao giờ Để đêm đêm nghe biển thức vọng về Lời tình yêu ngàn năm ngàn năm ♪ Em đi lấy chồng về nơi xứ xa Đêm ru điệu hát giọng hò trên mui Miền Tây xanh sắc mây trời, phù sa nước nổi người ơi đừng về Với màu điên điển say mê, vàng trong ánh mắt vỗ về gót chân Trót thương tình nghĩa vợ chồng, nên bông điên điển nở cho lòng vấn vương Tình thương em khó mà lường Chồng gần không lấy, em lấy chồng xa Giờ đây nhớ mẹ thương cha còn đâu mà thong thả để về nhà thăm Xa xăm nên chốn bưng điền, ăn bông mà điên điển nghiêng mình nhớ đất quê Chồng xa em khó mà về Hò ơi, chồng xa em khó mà về Hò ơi, chồng xa em khó mà về Hò ơi, hò ơi ♪ Ơi những dòng sông chảy ra biển rộng Ơi những cánh cò bay giữa trời xanh Như em như anh ân tình nồng thắm Nhớ chăng ngày nào hai đứa yêu nhau Bao kỉ niệm xưa của hai chúng mình Bên mái tranh nghèo cuốc bẫm cày sâu Đôi ta yêu nhau bao mùa mưa nắng Đã hơn một lần tay ấm trong tay Nay dòng sông buồn lặng lẽ trôi qua cầu Ôi cánh cò đâu sao ly biệt thành tình sầu Phương trời xa dù hạnh phúc trong sang giàu Có nhớ nơi quê nghèo anh một lòng yêu em? Sông vẫn là sông chảy ra biển rộng Thương mãi cánh cò nay đã về đâu Anh mang trong tim bóng người con gái Sống nơi quê người em có nhớ anh không? Anh mang trong tim bóng người con gái Sống nơi quê người em có nhớ anh không? Anh mang trong tim bóng người con gái Sống nơi quê người em có nhớ anh không?