Đứng lên Đây không phải là cách mày đã từng sống Khó khăn chỉ mới bắt đầu Và tao biết mày có thế lội ngược dòng Mày có thế bước, có thể thành công Nếu đôi chân mày không biết tuyệt vọng Vì sự thật lỗi lầm chưa bao giờ biết bắt người khác học thuộc long Người đời chê trách? Mặc xác! Bước hay dừng lại là do mày Sao phải để tâm những kẻ chỉ biết phê phán khi làm thì bỏ chạy Ngay khi Mày chính là Tao! Không! Phải! Tao chính là mày Đừng cố phủ nhận sự thật khi tất cả mọi người đều đã trông thấy Tao không còn muốn cầm mic Thật sự... chỉ muốn dừng lại Từ khi chợt nhận ra rằng Trên đời này không có bình yên nào là mãi mãi Danh tiếng được 1 thời vang xa, sớm muộn rồi cũng sẽ tan rã Yếu đuối hay cứng rắn khi sắt đá vẫn phải nhắm khi về già Don't give a *! Khi đời ép mày phải tin vào số phận Hãy cho "nó" thấy mày có hàng ngàn lý do để tin vào bản thân Hãy làm những gì có thể trước khi tử thần bắt mày phải dừng chân Đơn giản dù mày là ai đi nữa thì vẫn chỉ sống được 1 lần I will never give up again I would beter leave out this pain Go back to world where I belong Just like I have never gone Never gone Just like I have never gone (Không ai được quyền an bài mọi chuyện trên đời này ngoài ông trời, right?) No! Tao không phó thác niềm tin vào thần linh Tao tin vào sự cố gắng và những khả năng hiện tại của chính mình Mặc kệ cuộc đời này không yên bình Khi chân vấp ngã lắm kẻ coi khinh Tao sẽ cứ mãi là người thân tính Trên chính con đường mình đã khẳng định Nếu mày luôn nghĩ " Đó là số mệnh, không ai có quyền được làm khác " Thì hãy cứ tin dù đi dù đi đến đâu may vẫn chỉ là kẻ hèn nhát Tất cả danh tiếng, tiền, tài và sự tồn tại Chính mày sẽ trở nên vô nghĩa Nếu xinh ra chỉ để làm bia cho đời mặc xuyên tạc Lối thoát thật sự không nằm trên những vết cắt Hay đang khuất sâu trong sự dằn vặt Bản thân bước ra bằng nước mắt Mà chính là cách tự mày đứng dậy Và đưa ngón tay giữa lên say " * " Tất cả lối đi dày đặc bế tắc đang được sắp đặt ở ngay trước mặt Đừng có ca cảm nhưng dư âm Khi đoạn đường đời còn xa xăm Đừng trách quá khứ đã lặng câm Mà hãy cất vào tiếng dương cầm Hãy tha thứ cho lỗi lầm và dùi lắp cửa niềm đau Trước khi nước mắt cùng những vết thương Trở thành " đôi bạn quá hiểu nhau " I will never give up again I would beter leave out this pain Go back to world where I belong Just like I have never gone Never gone Just like I have never gone Ngày mai, mọi lỗi lầm của ngày hôm qua sẽ được lãng quên, Nhưng cái ngày mai sẽ không thể đến nếu chân không dám bước lên Tự nói đã không còn lối thoát... mày chỉ nói dối được kẽ răng Trong khi ngoài kia bao người vẫn đang cố gắng nuốt trăm ngàn sự cay đắng Thì mày có đáng thương gì... khi chỉ biết tự than trách... rồi im lặng Gặp bế tắc... luôn trốn tránh Sợ đối diện... cùng nghịch cảnh Lun là kẻ... nhìn sóng đánh Vẫy tay chào... sự yên lành Hay nói thẳng ra chưa bao giờ biết tự mình vương lên và đấu tranh... nên cách sống cùng những suy nghĩ trong tâm... chẳng bao giờ trưởng thành (vì) Cuộc sống sẽ chỉ dễ dàng với kẻ biết nuôi dưỡng sự lạc quan