Nhiều lần em cố nhìn, vào mắt anh, Chôn sâu hờn ghen giấu kín. Dù em đã cố nắm tay, níu anh Mong manh tình yêu chẳng thấy. Hãy cho em đến gần, một chút thôi Quanh đây màn sương kín lối. Đừng chạy đi như gió kia, thoáng qua, Bơ vơ một cánh đồng chiều. Dẫu cho anh phải đi, cách xa em cả phương trời Nhưng điều gì làm cho trái tim của em yêu không hề thay đổi Có lẽ anh chỉ mong nỗi đau trong giấc mơ Cũng chính lý do khiến em rất yêu anh. Bởi khi trong tình yêu, những ngây ngô niềm vui nào, Dẫu thật nhiều rồi cũng sẽ quên rất nhanh vô tư mà tan biến. Chính khi trong niềm đau, khiến cho em khó quên, Mới biết trái tim này đã yêu rất nhiều.