Từ chàng xa vắng lên đường ruổi rong chiến chinh Đã bao mùa xuân càng vắng xa thêm nhiều hơn Thiếp bên song cửa nhìn trăng úa Chàng ngoài chân mây gội mưa bay Trời đầy phong ba làm tê tái biết bao giờ nguôi Ngày ngày ra đứng trước thềm nhìn theo lối xưa Thấy xanh ngàn dâu mà bóng câu nay còn đâu Nắng nghiêng về ngàn hoàng hôn xuống Mịt mờ sương rơi màn đêm buông Xào xạc canh năm gà lên tiếng xuôi lệ sầu tuôn Thương người gió lạnh đường xa khuê phòng em đan áo Thương đời bé bỏng miền quê anh giữ yên biên thùy Dẫu rằng xa cả ngàn trùng Cho dù ngăn cách mấy sông Tình chàng ý thiếp ai sầu mối sầu nào hơn Vì chàng xa vắng, má hồng điểm trang với ai Nước dâng rồi vơi, lòng thiếp biết bao giờ nguôi Thẫn thờ trâm lệch buồn thương nhớ Lòng vòng lưng eo sầu tương tư Nhạt làn môi son hờn duyên lỡ những mùa xuân qua ♪ Ngày anh xa vắng Em không trang điểm đợi chờ Những đêm gió lạnh đầu hè Khuê phòng phủ kín tâm tư Nhìn từng hạt mưa sa Thương đời biển sầu bao la Để cho cành hoa héo khô Lỡ cung ái ân xuân thì Ngày anh xa vắng Phấn son xếp lại chẳng dùng Trắng đêm đối ngọn đèn tàn Trăng mờ lạnh giấc cô miên Đợi chàng một hai năm Hay là cả đời xuân xanh Ngày nao đầu pha tuyết sương Vẫn mong tái ngộ một lần Chàng đi chinh chiến gieo neo rừng khuya Là mong chiến thắng vai mang vòng hoa Còn em khuya sớm chăm lo miền quê Cho lúa lên ngôi hai mùa, sống cho tình yêu thế hệ Ngày anh xa vắng Tóc buông giữ vẹn lời thề Ước mong ngấn lệ ngày về Thay dòng nước mắt khi đi Vì trời làm phong ba Nên đời hội ngộ chia ly Lệ rơi nhiều hơn nước mưa Dẫu cho bốn biển chẳng vừa Thiếp không trang điểm đợi chờ