Nụ cười anh dễ dàng trao với người ta Riêng nước mắt ngày dài qua chỉ trao người Tuổi đôi mươi lỡ trót mang nửa đời nhớ thương Đau khổ cứ tiếp diễn đâu ai lường Em như cơn mưa mùa thu ướt đẫm bờ vai Anh đưa bàn tay mong manh nên chẳng đọng lại Rồi đêm khuya anh trống rỗng tựa vệt đen dài của chiếc bóng trên bức tường Nhạt màu và đầy rêu phong Thì thôi hãy cứ nhắm mắt quay lưng vì cũng đã đến lúc phải dừng Ngoại lệ chẳng có em ơi, chỉ còn một trái tim khô khan héo mòn Chẳng hiểu sao anh luôn tương tư người ngày đêm thương nhớ ai Liều can đảm trong anh đã nói yêu em từ lúc giả vờ say Từng giọt nước mắt yếu đuối em rơi chỉ mỗi anh ủi an vai kề Trả lại điều đấy có lẽ là nhìn, nhìn thấy em vui bên nhân tình Bỏ lại đây khúc hát còn dở dang, xé nát ra nghìn trang Ngoại lệ có chắp vá vết thương anh hằng mang ♪ Sợ phải rời xa nụ cười thân quen của em Bởi nên nhiều khi lòng này chẳng nói thêm vì (nhiều khi anh chẳng nói gì) Người đơn phương mong manh lắm Nhìn đâu đâu cũng nhớ và khóc Thua mất rồi, còn gì mà đợi, mà mong Thì thôi hãy cứ nhắm mắt quay lưng vì cũng đã đến lúc phải dừng Ngoại lệ chẳng có em ơi, chỉ còn một trái tim khô khan héo mòn Chẳng hiểu sao anh luôn tương tư người ngày đêm thương nhớ ai Liều can đảm trong anh đã nói yêu em từ lúc giả vờ say Từng giọt nước mắt yếu đuối em rơi chỉ mỗi anh ủi an vai kề Trả lại điều đấy có lẽ là nhìn, nhìn thấy em vui bên nhân tình Bỏ lại đây khúc hát còn dở dang, xé nát ra nghìn trang Ngoại lệ có chắp vá vết thương anh hằng mang Hoh oh oh ♪ Thì thôi hãy cứ quay lưng, đã đến lúc phải dừng Ngoại lệ chẳng có, chỉ còn trái tim khô héo mòn Chẳng hiểu sao anh luôn tương tư người ngày đêm thương nhớ ai Liều can đảm trong anh đã nói yêu em từ lúc giả vờ say Từng giọt nước mắt yếu đuối em rơi chỉ mỗi anh ủi an vai kề Trả lại điều đấy có lẽ là nhìn, nhìn thấy em vui bên nhân tình Bỏ lại đây khúc hát còn dở dang, xé nát ra nghìn trang Ngoại lệ có chắp vá vết thương anh hằng mang Có lẽ nào sẽ không bao giờ tìm được nhau