Có lúc cũng chỉ biết nói dối, có lúc cũng chỉ biết nghĩ riêng mình thôi Có những lúc cũng chẳng biết nghĩ, biết viết, có lúc cũng chẳng thể biết ai mến thương mình Liệu rằng khi bước chân lẻ loi, trên thước phim đời tôi có lạc loài? Và liệu rằng khi giấc mơ vụt trôi, ai réo khúc kinh cầu lời sám hối? Chẳng bao giờ đâu Sẽ không ngờ đâu Sẽ không còn như khi trước kia như ta không còn nhau Chẳng bao giờ đâu Sẽ không ngờ đâu Sẽ không như giấc mơ trôi bấy lâu nay quên cả lối đi về ♪ Đời là nhiều khi quên hết Sẽ mãi khắc ghi Là khúc ca hát ru ai cuồng si Triệu người dừng bên dấu chân ta đi Chẳng có ai muốn rời khỏi cuộc thi ♪ Có lẽ tiếng hát cũng sẽ mất hết, có lẽ chỉ để tiếng gió thu vào đêm Có lắm lúc cố nói hết những nuối tiếc, có lúc cũng chỉ để nói cho với riêng mình Và ngoài kia có bao cuộc vui, ai đó ngang đời tôi có ở lại? Để nằm nghe giấc mơ vụt bay, ôi giấc mơ ngày xưa ấy Sẽ không còn đâu Sẽ không ngờ đâu Sẽ không còn ai đi đến đây cũng sẽ không còn đâu Sẽ không còn đâu Sẽ không ngờ đâu Có khi ai oán biến ra tấm thân ta quên cả ta muôn đời ♪ Đời là nhiều khi quên hết Sẽ mãi khắc ghi Là khúc ca hát ru ai cuồng si Triệu người dừng bên dấu chân ta đi Chẳng có ai muốn rời khỏi cuộc thi ♪ Đời là nhiều khi quên hết Sẽ mãi khắc ghi Là khúc ca hát ru ai cuồng si Triệu người dừng bên dấu chân ta đi Chẳng có ai muốn rời khỏi cuộc thi