Có mấy khi Tôi tìm em dọc theo hành lang ấy Có mấy khi Vài giờ là quá ngắn để nói ra Chẳng mấy khi Em ngồi yên để nghe tôi nói Vì tôi biết rằng Sự thật là điều quá khó để nói ra Về đâu về đâu? Những nụ cười còn hồn nhiên Về đâu về đâu? Những yêu thương ngày xưa nơi trang giấy Trả đây trả đây Ánh mắt em chiều hôm ấy Vì tôi biết tôi biết Giữa chúng ta chỉ còn là sự lảng tránh Giá như em biết Tôi mất cả thanh xuân chạy theo em Giá như em biết Tôi viết khúc ca này dành cho em Và đến khi em biết Tôi sẽ vẫn mãi ngồi đợi nơi đây Và em sẽ bước tiếp Mang theo những hối hận về một thời đã qua ♪ Tôi thấy em Chẳng còn tươi cười nhiều như trước Trong mắt em Dần nhạt nhòa sức sống qua mỗi đêm Em nói rằng Tôi đã có thể làm gì đó Để cứu lấy em Giờ là quá muộn để điều đó xảy ra Tại sao tại sao? Nước mắt em không rơi nữa Vì sao vì sao? Nắng hôm nay chẳng vương trên môi em Phải chăng phải chăng Cuối cùng em cũng tìm được bình an Vì tôi biết tôi biết Loài người đã cướp mất em từ tay tôi Giá như em biết Tôi mất cả thanh xuân chạy theo em Giá như em biết Tôi viết khúc ca này dành cho em Và đến khi em biết Tôi sẽ vẫn mãi ngồi đợi nơi đây Và em sẽ bước tiếp Mang theo những hối hận về một thời đã qua ♪ Và người đến bên tôi Khi trời chưa kịp nắng Nhẹ nhàng ghé tai tôi Em nói, em nói, em nói... Em nói em biết Tôi mất cả thanh xuân chạy theo em Em nói em biết Tôi viết khúc ca này dành cho em Và em đã nhìn thấy tôi khóc hết nước mắt khi họ mang em đi Và em sẽ bước tiếp Về nơi mà thế giới không còn làm đau em