Ngày em quên tên anh Không mây, không mưa, không gian trong lành Không trăng, không sao, không lấp lánh Không mang ấm áp cũng không giá lạnh Ngày em quên tên anh Không tin, không nghe nhưng không đành Không đau, không sao là anh đáng trốn tránh Mọi thứ cứ lặng lẽ không quá nhanh, rồi lạnh trong xanh Vào một ngày em quên tên anh Anh là ai sao em không nhớ? Anh là ai hay mình gặp trong giấc mơ? Anh là ai trong cuộc đời tôi? Anh là ai nay tôi đã quên rồi Khi em đi anh luôn tin không phải hôm nay thì một ngày nào đó sẽ tới Là khi tâm tư anh lang thang với kí ức chắp vá và đang muốn nghỉ ngơi Đặt bút xuống hít một hơi, liệu để quên đi có cần một người mới Liệu còn ai giữa cả một thế giới có thể cùng bên anh đến suốt cuộc đời? Sóng gió đến không mời, rồi bước đi giống một trò chơi Kí ức về nhau dần vơi, nhanh hơn những gì anh có thể ngờ tới Lần này anh không ướt gối mà chỉ nhẹ nhàng như là áng mây trôi Lòng chỉ lặng một chút thôi vì dòng cảm xúc trong anh chết lâu rồi Bao nhiêu góc phố, bao nhiêu cơn mưa ta qua Bao nhiêu nét chữ, bao nhiêu hương thơm đóa hoa Bao nhiêu kí ức, bao nhiêu ngày dài em chọn xóa nhòa Ngày em quên tên anh Không mây, không mưa không gian trong lành Không trăng, không sao, không lấp lánh Không mang ấp áp cũng không giá lạnh Ngày em quên tên anh Không tin, không nghe nhưng không đành Không đau, không sao là anh đáng trốn tránh Mọi thứ cứ lặng lẽ không quá nhanh, rồi lại trong xanh Vào một ngày em quên tên anh Quên đi tên anh thì thật dễ thôi Chỉ là thằng đầu xanh lại còn cắt moi Còn em thì vẫn sạch sẽ đẹp đẽ rồi lặng lẽ tô vẽ màu đỏ thuần trên khóe môi Tim không thể thêm ngay slot Điều em chọn là vội vàng quay gót Nhưng điều em trót chọn như lưỡi dao vót nhọn cứ thế cứa vào sâu con tim anh đau xót Ai bảo mày sẽ quên sau không lâu Lòng người xui hên hay nông sâu? Thời gian đưa ta đến nơi không đau Bằng cách ta quên hết mọi thứ trong đầu Nếu quên là dễ dàng ai cũng luyện được hết Nhưng sẽ không vì nàng mà anh nguyện được chết Chỉ mong là lúc nào em cũng hạnh phúc vào Và trời hôm nay hơi lạnh nhớ cài cúc áo Ngày em quên tên anh Không mây, không mưa, không gian trong lành Không trăng, không sao, không lấp lánh Không mang ấp áp cũng không giá lạnh Ngày em quên tên anh Không tin, không nghe nhưng không đành Không đau, không sao là anh đánh trốn tránh Mọi thứ cứ lặng lẽ không quá nhanh, rồi lạnh trong xanh Vào một ngày em quên tên anh Anh là ai sao em không nhớ? (Vào một ngày em quên tên anh) Anh là ai hay mình gặp trong giấc mơ? (Và một ngày em quên tên anh) Anh là ai trong cuộc đời tôi? (Rồi một ngày anh quên tên em) Anh là ai? Thật lòng anh si sau vài ly vì luôn nghĩ game là dễ (game là dễ) Bằng sự hoang mang một buổi sáng nhớ đáng ra em là thế (huh ra là thế) Chẳng phải là vua bởi vì thua trong cuộc đua anh về trễ (thua) Giờ chỉ mong sau cuộc rong chơi hết xong em tỉnh cơn mê