Chiều hoang vu, ánh dương đang tan biến dần Ai buông tay, con đường về thênh thang Còn ai miên man nỗi nhớ Lặng yên nghe tiếng xưa còn đó Đi nơi đâu để tìm được yêu thương Hẹn ước kia sao xa vời Bóng người đi về nơi khuất lối Tim còn yêu mà phải chia đôi Trót si mê mang bao tổn thương Mị Châu nàng mang tội danh ôi sao hoang đường. Mang nỏ kia gửi trao tân lang Vua nào hay, chẳng buồn hoang mang Giữa biên cương rối như sợi tơ Nỏ thần biến tan chẳng hiểu nguyên cớ Vì yêu thương, con tim đặt trên ý chí ngàn lần Phải mang bao đớn đau Ngàn kiếp vẫn mong có nhau Chẳng buông tay, yêu thương mặc kệ lý trí dại khờ Biết đã sai cứ sai, lòng này chẳng phai Chẳng ai hay nỗi đau con tim yếu mềm Đến suốt kiếp chẳng được gần bên nhau Nghẹn cay nhưng chẳng thể khóc Lời chia ly chẳng thể thành câu Bao cô đơn xin dành lại riêng ta Giờ đây xa hai phương trời Đem niềm tin một lòng trao ai Bóng hình kia cả đời không phai Áo lông buông rơi nơi biển sâu Tình yêu giờ hóa niềm đau con tim u sầu Máu đào tuôn mà tình không buông Hóa ngọc trai từ nơi ngã xuống Mối tơ duyên hóa kiếp từ đây Hỡi chàng có hay tình này ai lấy?