Một buổi sáng đầu tiên ở nơi rất xa nhà Mọi người hối hả, tôi lại nguyên những ngỡ ngàng Rồi hòa với những lo toan quên tuổi trẻ Tôi từng đầy ắp bạn bè Đặt hết hy vọng, ai cũng mong Đời sẽ huy hoàng như tấm ảnh Vùng đất mang hoài bão lớn lao Nước mắt nơi xa xứ đắng mặn hơn biển Đường về quá xa xôi, trôi dần đi hết thanh xuân, trở về không còn ai thân Ôm nỗi nhớ xa quê, có người con gái tôi thương nhớ tôi khóc cạn nước mắt Lam lũ sờn vai giữa muôn ngàn đợt gió lạnh Bóng ai già nua gắng sức chở che đứa con Nhiều người cố xông pha nhưng nhiều năm tháng trôi qua tương lai tráng lệ còn xa Chàng trai hết thơ ngây gom từng chút vốn mong manh kiếm mua chút quà khiêm tốn Nơi quê người đất khách chẳng giá nào dễ dàng Băng qua từng dãy phố khuya đơn độc, bật khóc Hah hah hah hah hah hah hah hah hah Hah hah hah hah hah hah hah hah hah Hah hah hah hah, hah hah hah hah hah hah Hah hah hah hah, hah hah hah hah Đường về quá xa xôi, trôi dần đi hết thanh xuân, trở về không còn ai thân Ôm nỗi nhớ xa quê, có người con gái tôi thương nhớ tôi khóc cạn nước mắt Lam lũ sờn vai giữa muôn ngàn đợt gió lạnh Bóng ai già nua gắng sức chở che đứa con Nhiều người cố xông pha nhưng nhiều năm tháng trôi qua tương lai tráng lệ còn xa Chàng trai hết thơ ngây gom từng chút vốn mong manh kiếm mua chút quà khiêm tốn Nơi quê người đất khách chẳng giá nào dễ dàng Băng qua từng dãy phố khuya đơn độc, bật khóc Đặt hết hy vọng ai cũng mong Đời sẽ huy hoàng như tấm ảnh Vùng đất mang hoài bão lớn lao Nước mắt nơi xa xứ đắng mặn hơn biển