Kho tàng anh quý giá, giới hạn trong từ ngữ Không thể lột tả Sống mà như không sống, giống như một kẻ ngốc Trước khi em đến ♪ Giày vẫn ướt, anh đã xuyên qua giá lạnh mưa gió Rét buốt chỉ để nghe lời chia tay Như cánh diều buông dây rơi giữa Trời cùng những hy vọng Từng mong đôi ta mãi như mong đợi Cạnh nhau nhưng vẫn thấy xa rời Nghe chia tay vẫn không thể tin rằng lần gặp nhau hôm nay là sau cuối Dòng sông có khúc chảy siết không ai hay Lòng người có lúc thay đổi không ai ngờ Mỗi người một số phận riêng, không chung đường Lời chia tay ấy không nao núng, không xót xa Vì bao lâu nay môi hôn đã không mặn mà Chấp nhận lời rẽ đôi muộn màng Mắt không ướt, không phải con tim không còn đau Chỉ là cất sâu Hiện tại của hai ta không còn là một đôi Anh đã cố không rối bời nhưng không thể Trái tim anh chưa gục ngã đâu, gượng cười qua cơn đau Người đừng bận tâm đến trái tim nhỏ bé này Chỉ là một lần tổn thương nữa mà thôi Ngày ấy ánh mắt chưa sóng gió Dầm mưa bên nhau em vẫn ôm anh Những vô tư chỉ có lúc ban đầu Những rung động chỉ mình anh giữ lại Tự chia xa chứ nào phong ba Dừng yêu thương khi ai đó lỡ lời Trái tim không chịu đựng nổi tổn thương Đoạn đường chung giờ chia thành hai hướng Dòng sông có khúc chảy siết không ai hay Lòng người có lúc thay đổi không ai ngờ Mỗi người một số phận riêng, không chung đường Lời chia tay ấy không nao núng, không xót xa Vì bao lâu nay môi hôn đã không mặn mà Chấp nhận lời rẽ đôi muộn màng Anh vẫn mang vết thương Này cùng tháng năm (dòng sông có khúc chảy siết không ai hay) (Lòng người có lúc thay đổi không ai ngờ) đã phó mặc thói quen (Mỗi người một số phận riêng) nghe đến bài hát xưa Lại ngấn lệ trên má (không chung đường) (Lời chia tay ấy không nao núng) xóa đi bao yêu thương Những kỷ niệm một thời (không xót xa) Tại sao muốn quên Lại nhớ nhiều? (vì bao lâu nay môi hôn đã không mặn mà) Chấp nhận lời rẽ đôi muộn màng Người là kho tàng anh quý giá, giới hạn trong từ ngữ Không thể lột tả Một thời sống mà như không sống, giống như một kẻ ngốc Trước khi em đến