Kho tàng anh quý giá, giới hạn trong từ ngữ Không thể lột tả Sống mà như không sống, giống như một kẻ ngốc Trước khi em đến ♪ Mắt không ướt, không phải con tim không còn đau Chỉ là cất sâu Hiện tại của hai ta không còn là một đôi Anh đã cố không rối bời nhưng không thể Trái tim anh chưa gục ngã đâu, gượng cười qua cơn đau Người đừng bận tâm đến trái tim nhỏ bé này Chỉ là một lần tổn thương nữa mà thôi ♪ Đoạn đường chung giờ chia thành hai hướng ♪ Dòng sông có khúc chảy siết không ai hay (tháng năm) Lòng người có lúc thay đổi không ai ngờ Mỗi người một số phận riêng (hát xưa) Lại ngấn lệ trên má (không chung đường) Lời chia tay ấy không nao núng, không xót xa (xóa đi bao yêu thương, những kỷ niệm một thời) (Tại sao muốn quên lại nhớ nhiều?) Vì bao lâu nay môi hôn đã không mặn mà Chấp nhận lời rẽ đôi muộn màng Người là kho tàng anh quý giá, giới hạn trong từ ngữ Không thể lột tả Một thời sống mà như không sống, giống như một kẻ ngốc Trước khi em đến