Tình đã qua lâu nhưng ta cứ sống trong quá khứ Chứ có quên được đâu Chuyện buồn đôi ta đã hết, sao chẳng thể hết tàn tạ? Chỉ vì cố quên một người Mà dằn vặt đến nỗi thâm tâm không ngừng héo úa ♪ Ngỡ sương sớm chạm mi mắt, môi đắng lệ trĩu nặng Lẳng lặng thương nhớ trong hao gầy Giấu đi mối tình gục ngã Hôm ấy là thứ ba, là ngày ta trở nên xa lạ Điều gì đã khiến anh không cầm tay em nữa? Có phải thật sự mình không xứng đôi? Vài người vội vã cho em là người may mắn Ấy thế mà giờ anh đổi thay Còn điều gì ngu ngốc bằng lừa dối quá nhiều Vẫn nghĩ mình yêu đúng người, càng nhắm mắt yêu Những xao xuyến khi chạm tay, những háo hức tim thổn thức Môi hôn tìm nhau mỗi tối Chẳng còn ai thương lấy mình ngoài chính bản thân Cho em một lần cuối cùng được nói nhớ anh Có ai thoát được mình ra khỏi chân lý trong tình yêu Không thể cùng nhau suốt kiếp Thế nhưng trái tim lại dễ in sâu niềm đau suốt kiếp Một người làm ta rất đau Chỉ biết một mình chôn bao yêu dấu Nhưng quên rằng có ai thoát được mình ra khỏi chân lý trong tình yêu Không thể cùng nhau suốt kiếp Ghì chặt trong hơi thở này là nỗi nhớ anh Dang tay chẳng ai đáp lời, thuyền đắm giữa khơi Nơi em đứng mưa tầm tã, chiếc ô trở nên nhỏ bé Không che được em như anh Dưới mưa có người lại khóc, sao không cùng nhau suốt kiếp? ♪ Buông tay tình yêu xuống vực sâu