Đã đến lúc cần được giải thoát, cố níu kéo cũng chỉ vỡ tan Như hoa kia chẳng còn thơm ngát, cố giữ lấy cũng lụi tàn Nước mắt rơi giữa đời ngổn ngang, ưu tư mang cả trời ký ức Càng day dứt, càng không cách nào nguôi Bơ vơ theo dòng người vô hướng, cứ vấn vương rồi lại tổn thương Nhớ không được mà quên cũng chẳng được Yêu một người sao buồn đến thế? Thương một người sao đau đến thế? Nhớ không được mà quên cũng không được Có nhau là điều may mắn, cớ sao không giữ lấy? Nếu buông tay, chẳng thể quay lại Dẫu ai đã từng gây bao nhớ thương ngàn lần vương vấn Nắng mưa trên đầu làm sao có ai biết thấu? Yêu một người sẽ buồn bao lâu? Trách ai bây giờ? Chỉ biết trách ta vội vàng ♪ Bơ vơ theo dòng người vô hướng, cứ vấn vương rồi lại tổn thương Nhớ không được mà quên cũng chẳng được Yêu một người sao buồn đến thế? Thương một người sao đau đến thế? Nhớ không được mà quên cũng không được Có nhau là điều may mắn, cớ sao không giữ lấy? Nếu buông tay, chẳng thể quay lại Dẫu ai đã từng gây bao nhớ thương ngàn lần vương vấn Nắng mưa trên đầu làm sao có ai biết thấu? Yêu một người sẽ buồn bao lâu? Trách ai bây giờ? Chỉ biết trách ta vội vàng Vì yêu là đau, là thương thế đấy Vì yêu là say, là bao đắng cay Vì ai đổi thay? Vì ai? Vì ai? Có nhau là điều may mắn, cớ sao không giữ lấy? Nếu buông tay, chẳng thể quay lại Dẫu ai đã từng gây bao nhớ thương ngàn lần vấn vương Nắng mưa trên đầu làm sao có ai biết thấu? Yêu một người sẽ buồn bao lâu? Trách ai bây giờ? Chỉ biết trách ta vội vàng Trách ai bây giờ? Chỉ biết trách ta vội vàng