Kể từ đó, người đã không quay về. Với bao mùa trăng sáng trong rồi héo tàn. Cứ ngẩn ngơ với ân tình xưa Bên hiên hoa trắng những giọt sương. Giờ có lẽ người đã bên ai rồi Cớ sao lòng em vẫn sầu giăng muôn lối. Mong hay bất cần rồi lại sau trong gối mộng. Sao ta chỉ thấy nỗi vô vọng Có biết chăng em giờ này xót xa trong lệ cay Đắm đuối với xác thân hao gầy Nào dễ phai khi mặn môi, với em là trọn đời. Yêu anh chỉ mình anh thế thôi. Nỗi cô đơn theo thời gian Sẽ nguôi ngoai dần tan Dưới ánh nắng sớm muộn màng. Còn đó bao nhiêu tuổi xuân Với em xin lặng thầm. Chôn đi nhẹ nhàng chôn dấu đi Mãi một hình dung