Chiều hỡi, biết mây về đâu ở đâu Hay mây còn đau, nỗi đau hằn trong tim sầu Mùa đông màn đêm buông mau, đàn chim một ngày gian lao, Từng đôi líu lo lời thương yêu ngọt ngào. Người hỡi có bao giờ nghe thoáng qua, Chút hương tình xa mỗi khi chiều rơi âm thầm? Thời gian làm tim quên mau thời gian làm nguôi cơn đau Mà sao với ta thời gian không nhiệm màu Người ơi biết làm sao nhạt phai được bóng người, Còn chăng tiếng chân khua lẻ loi trên đường đời! Riêng em gối mộng xa vời đêm đêm ấp ủ tình côi... Người hỡi biết đau từ khi mất nhau, Mỗi khi hoàng hôn tắt trên nẻo xa im lìm... Nhìn lên trời cao mong manh, nhìn ta đời sao lênh đênh... Buồn hỡi có nghe nhịp tim đang lạnh lùng!