Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì Lòng thật bình yên mà sao buồn thế Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ Rồi một lần kia khăn gói đi xa Tưởng rằng được quên thương nhớ nơi quê nhà Lòng thật bình yên mà sao buồn thế Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ Đường nào quạnh hiu tôi đã đi qua Đường về tình tôi có nắng rất la đà Đường thật lặng yên, lòng không gì nhớ Giật mình nhìn quanh, ồ, ồ phố xa lạ Đường nào dìu tôi đi đến cơn say Một lần nằm mơ, tôi thấy tôi qua đời Dù thật lệ rơi, lòng không buồn mấy Giật mình tỉnh ra, ồ, ồ nắng lên rồi