Sao em nỡ đành quên bao lời tha thiết mong chờ? Sao em nỡ đành quên chuyện tình đẹp như ước mơ? Sao em nỡ đành quên áng mây chiều nghiêng nghiêng bóng? Những con đường quen lối đi mà nay nằm im đó Sao em nỡ đành quên kỷ niệm chan chứa êm đềm? Sao em nỡ đành quên cho lòng này đau xót thêm? Sao em nỡ đành quên lúc đi về ai đưa đón? Những khi buồn ai đến thăm, còn đâu nữa mà mong Nỡ đành quên sao em, dư âm ngày xưa còn đó Thời gian không làm sao xóa bao lần tay xiết trong tay Nhìn anh, em âu yếm bảo Anh đừng xa vắng em Sao em nỡ đành quên kỷ niệm xưa buổi ban đầu? Sao em nỡ đành quên khi tình anh đã trót trao? Em ơi nếu một mai có ai hỏi người tên ấy Biết nói gì đây hỡi em? Mà em nỡ đành quên Sao em nỡ đành quên kỷ niệm chan chứa êm đềm? Sao em nỡ đành quên cho lòng này đau xót thêm? Sao em nỡ đành quên lúc đi về ai đưa đón? Những khi buồn ai đến thăm, còn đâu nữa mà mong Nỡ đành quên sao em, dư âm ngày xưa còn đó Thời gian không làm sao xóa bao lần tay xiết trong tay Nhìn anh, em âu yếm bảo Anh đừng xa vắng em Sao em nỡ đành quên kỷ niệm xưa buổi ban đầu? Sao em nỡ đành quên khi tình anh đã trót trao? Em ơi nếu một mai có ai hỏi người tên ấy Biết nói gì đây hỡi em? Mà em nỡ đành quên Em ơi nếu một mai có ai hỏi người tên ấy Biết nói gì đây hỡi em? Mà em nỡ đành quên