Một chiều xưa trăng nước chưa thành thơ Trầm trầm không gian mới rung thành tơ Vương vất heo may hoa yến mong chờ Ôi, tiếng cầm ca thu tới bao giờ. Lòng chiều bơ vơ lúc thu vừa sang, Chập chùng đêm khuya thức ai phòng loan Một cánh chim rơi trong khúc nhạc vàng Đây đó từng song the hé đợi đàn. Tây hiên Mỵ Nương khi nghe tiếng ngân Hò khoan mơ bóng con đò trôi Giai nhân cười nép trăng sáng lả lơi, lả lơi bên trời Anh Trương Chi, tiếng hát vọng ngàn xưa còn rung, Anh thương nhớ, Oán trách cuộc từ ly não nùng. Đò trăng cắm giữa sông vắng Gió đưa câu ca về đâu? Nhìn xuống đáy nước sông sâu Tuyền anh đã chìm đâu! Thương khúc nhạc xa vời Tong đêm khuya dìu dặt tiếng tơ rơi. Sương thu vừa buông xuống Bng cây ven bờ xa mờ xóa giòng sông Ai qua bến giang đầu tha thiết, Nghe sông than mối tình Trương Chi Dâng úa trăng khi về khuya, Bao tiếng ca ru mùa thu. Ngoài song mưa rơi trên bao cung đàn Còn nghe như ai nức nở và than, Trầm vút tiếng gió mưa Cùng với tiếng nước róc rách ai có buồn chăng? Lòng bâng khuâng theo mưa đưa canh tàn Về phương xa ai nức nở và than, Cùng với tiếng gió vương, Nhìn thấy ngấn nước lấp lánh in bóng đò xưa. Đò ơi! đêm nay dòng sông Thương dâng cao Mà ai hát dưới trăng ngà Ngồi đây ta gõ ván thuyền, Ta ca trái đất còn riêng ta. Đàn đêm thâu Trách ai khinh nghèo quên nhau, Đôi lứa bên giang đầu. Người ra đi với cuộc phân ly, Đâu bóng thuyền Trương Chi?