Sẽ có nhiều khi Ta sẽ cần phải đi thật xa Để biết rằng mình nhớ những con phố Những con đường thân quen Nơi mình sinh ra và lớn lên đến chừng nào Cũng giống như ngày hôm nay khi chúng tôi vào rừng Ngồi ca hát với nhau những bài hát thật đẹp Thì bỗng nhiên lại rất nhớ cái nơi mà mình chỉ vừa cách xa Có một khoảng thời gian ngắn thôi Điều đấy là điều vô cùng vô lý Nhưng lại rất hợp lý trong mỗi chúng ta bởi vì Những nỗi nhớ luôn luôn lẩn khuất ở bên trong mình Và nếu chúng ta không, không bao giờ quý Sẽ không bao giờ nhận ra Những con phố, những con đường không chỉ đẹp bởi vì nó cất giấu những hạnh phúc lứa đôi Mà đôi khi nó đẹp bởi vì nó để dành Và giấu thật kỹ giùm chúng ta Những điều dở dang, những điều không thành Và ngày hôm nay, khi mà buổi tối đang buông xuống trong khu rừng Hà Anh Tuấn sẽ cùng với anh Thanh Phương hát lại một bài hát Về những giấc mơ ám ảnh, về một tình yêu không thành trên những con phố của tuổi trẻ đã đi qua Đêm đêm nằm mơ phố Trăng rơi nhòa trên mái Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà Em như là sương khói Mong manh về trên phố Đâu hay một hôm gió mùa thu Đâu hay mùa thu gió Đêm qua mặc thêm áo Tay em lạnh mùa đông ngoài phố Đêm xin bình yên nhé Con đường vàng ánh trăng Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng Đêm đêm nằm mơ phố Mơ như mình quên hết Quên đi tình yêu quá vô cùng Sương giăng hồ Tây trắng Đâu trong ngày xưa ấy Tôi soi tình tôi giữa đời em Đêm đêm nằm mơ phố Trăng rơi nhòa trên mái Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà Em như là sương khói Mong manh về trên phố Đâu hay một hôm gió mùa thu Đâu hay mùa thu gió Đêm qua mặc thêm áo Tay em lạnh mùa đông ngoài phố Đêm xin bình yên nhé Con đường vàng ánh trăng Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng Đêm đêm nằm mơ phố Mơ như mình quên hết Quên đi tình yêu quá vô cùng Sương giăng hồ Tây trắng Đâu trong ngày xưa ấy Tôi soi tình tôi giữa đời em Đêm đêm nằm mơ phố Trăng rơi nhòa trên mái Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà Em như là sương khói Mong manh về trên phố Đâu hay một hôm gió mùa thu Đâu hay một hôm gió mùa thu