Anh tự hỏi một ngày khác biệt sẽ như thế nào Nếu không phải nghĩ về em Vì ngoài em không có ai có thể thay thế vào Em biết đấy, sẽ là thật tuyệt biết mấy Một ngày anh đi trên phố được em nhìn thấy, đưa tay vẫy chào Nhưng đó là câu chuyện khác, vào một ngày khác Xin hãy cho anh thêm thời gian Xin hãy cho đồng hồ đầy cát Điều đó thật khó Có những chuyện tưởng chừng không thể xảy ra Vậy mà nó cũng xảy ra, giống như việc anh yêu em Là có thật đó Anh biết em sẽ không tin Anh cũng không tin vào mình điên thật Anh biết em đủ thông minh Em sẽ không dính vào tình duyên Mọi thứ bắt đầu thật tệ, phải không em? Nhưng mà khi yêu, con người ta không thể nghĩ nhiều Vậy nên là cứ mặc kệ ('Cause i miss you all night long) Anh từng nghĩ sẽ mơ một giấc mơ đẹp và không bao giờ thức ('Cause i miss you all night long) Anh từng nghĩ sẽ mơ một giấc mơ đẹp và không bao giờ thức Anh từng nghĩ sẽ mơ một giấc mơ đẹp và không bao giờ thức Nhưng cuộc sống rồi sẽ đánh thức ta vào những lúc không ai ngờ nhất Nếu em có lỡ thấy cuộc gọi nhỡ của anh trên màn hình chờ vào lúc 2 giờ Tức là anh đang say hoặc mọi chuyện vẫn chưa đến lúc phai mờ (Oblivion) (Và) Anh thường hay quên, nên có những bài hát để hoài không thu Vậy mà anh lại nhớ mang về nhà nỗi buồn ở ngoài Đông Du Chuyện là vậy đó, không biết phải nói làm sao Đừng hỏi sao áo đầy mùi thuốc lá Bởi vì buốt giá cho nên đêm dài không ngủ Em hỏi anh thức cả ngày không đủ hay sao không ngủ về đêm Anh trả lời anh sợ mơ thấy những ngày xưa cũ về em Điều đó thật tệ, em ơi thật sự rất tệ Khi anh cứ nhớ những ngày ta thức cùng nhau, ta ngủ kề bên (Cho nên) Anh thường rời khỏi nhà khi trời gần sáng Chỉ là tìm cho bản thân một chút biết mình còn sống Đeo tai phone và nghe một bài nhạc quen Lặng lẽ chờ một ngày khác đến Anh sống để bị lãng quên, anh có cái tên không cần nhắc đến Nhưng với anh vậy là đủ Đối với anh cũng không sao Điều buồn nhất của anh là thấy điếu thuốc cuối cùng ở trong bao Anh thường đến đây Ngoài những lúc đối diện với màn hình xanh Đi qua những bậc thang đá là cả không gian ngập tràn hình ảnh Những ánh đèn vàng, những con đường dốc và cả ống khói Và anh thường khóc, ở trong bóng tối Trên chiếc giường trống, nghe cái bóng nói về sự cô đơn Chúa là kẻ ích kỉ còn anh thì là kẻ vô ơn Đêm Sài Gòn là ánh sáng, là mảng trời Là đan xen, là đối lập, là bị cáo, là chánh án Là áo khoác jean và buốt giá Là tay cầm ly cà phê một tay còn lại là thuốc lá