Vì đã có những chuỗi ngày thật buồn, là cả hai đứa mình rồi chẳng còn có hồi âm Là hàng ghế cũ vẫn thân quen ngày nào, nơi góc sân trường sao cũng chẳng muốn rời chân Là bao bão tố cũng đã cuốn ta đi, khỏi vùng trời bình yên vốn đã quen thuộc nhất Giờ sao chỉ còn nghe âm vang một thời, chợt ngồi thầm mong luôn cho em được giấc Rồi bỗng có tiếng chuông lại báo thức cuối ngày Nơi góc phố này còn nhắc lại chuyện cổ xưa Những chiếc là thường ngày cũng đã hóa buồn đầy, ngả lưng theo cơn gió giữa tiết trời đổ mưa Duyên ta lỡ làng, lại có chút ngỡ ngàng khi nghe em nói để mọi chuyện tự nhiên Vội giấu mình phía sau đôi lớp áo, vì bên trong thâm tâm chẳng muốn tình này ngủ yên Nhưng mà này em, liệu đã có bao giờ em nhớ về hồi đó Là được cùng nắm tay, trao nụ hôn đắm say nhìn về hướng chân trời ở bên kia đồi gió Có giọt lệ buồn từng rơi vì nỗi đau, có những lúc ta thường lặng im giận dỗi nhau Xin đừng để thời gian dần cuốn trôi kỷ niệm của một câu chuyện tình ươm mầm nơi thủy điện Ừm phải chẳng em cũng là một thế giới bé nhỏ mà cuộc sống bắt anh phải khám phá Để rồi bản thân anh lại nhận được gì hơn, hay chỉ là gom cho mình một nỗi buồn đáng giá Anh tin rằng rồi vào một ngày nào đó mình sẽ lại gặp nhau tuy chúng ta đã khác đường Mong em hãy cứ mãi như ngày đầu tiên vì anh không muốn thấy giọt sương vương trên mắt buồn Có nỗi nhớ đã giấu sâu vào tim anh không muốn nói ra Nói ra cùng ai ngoài em đâu ai hiểu anh (ngoài em, ngoài em) Trong bao la thế giới, tìm đâu thấy em nên anh đành mang Hình bóng em theo cùng, cùng với bao ngọt ngào yêu thương người ơi Ta-da ta-da Ngoài kia còn bao người nhưng mà sao Đồng âm con tim chẳng reo được lên Để cho thời gian dần trôi rồi qua Con tim vui trở lại Anh muốn dừng lại ở đây thật lâu vì có nhiều hoài vương tại nơi mảnh đất cũ Anh muốn chạy thật nhanh đến nơi ta gặp nhau vì vẫn còn nhiều điều trong lòng này cất giữ Gác lại muộn phiền, sau cánh cửa chỉ muốn đi tìm lại những cử chỉ thân mật Em biết không dù là chuyện năm nào thì anh vẫn dành cho em thứ tình cảm chân thật Và có nỗi nhớ nào chôn sâu vào tim, và có nhật ký nào ta chưa đề tên? Một chút khoảnh khắc anh vẫn chưa hề quên Kể cả trong giấc ngủ anh vẫn mơ về em Và em đã cho anh thấy cuộc sống thường ngày Là chẳng có gì ngoài muôn vàn thách đố Rồi chọn cách nhớ vùi mình trong vách xó tìm chút hình ảnh xưa qua từng trang sách đó Và cũng đã qua rồi thời cặp sách trên vai, em vẫn còn hồn nhiên nở trên môi nụ cười Nơi hàng quán xá hay một góc sân trường trao nhau câu yêu thương vẫn còn đang lựa lời Phía sau chặng đồi những cái nhìn quen thuộc vì với anh em đã từng là thể giới Để khi mệt mỏi với lo toan bộn bề vẫn có một điểm dừng để anh thường ghé tới Con đường nào rẽ lối quay lại như ngày đầu? Cho anh được nhìn ngắm cả nụ cười thân yêu Giờ là phút trống vắng trong lòng đầy hoài niệm Vẫn là một bóng hồng ngày nào từng nâng niu Anh cũng chỉ muốn mỗi khi trời tối rồi Cùng một bữa cơm, ngụm trà ngồi nói cười Nhưng cũng chỉ là chút mong ước của mỗi người vì ai cũng muốn mình được bước đi với đời Có nỗi nhớ đã giấu sâu vào tim anh không muốn nói ra Nói ra cùng ai, ngoài em đâu ai hiểu anh (ngoài em, ngoài em) Trong bao la thế giới, tìm đâu thấy em nên anh đành mang Hình bóng em theo cùng, cùng với bao ngọt ngào yêu thương người ơi Ta-da ta-da Ngoài kia còn bao người nhưng mà sao Đồng âm con tim chẳng reo được lên Để cho thời gian dần trôi rồi qua Con tim vui trở lại