Vậy đơn phương là gì? Được cùng nhau già đi? Những ngày dài tiếp nối Chỉ đợi mãi một người cùng cả thanh xuân tiếc nuối Nhưng chẳng cần thiết nói, hay được một lần biết tới Vấn vương cả cuộc đời, muốn quên phải cần kiếp mới Rồi ôm lấy tương tư này lặng lẽ cứ thế bao ngày Đơn phương kia có phải là cho đi không nhận lại? Có yêu thương nào chẳng cần lời? Anh chỉ muốn làm em vui nhưng khi bên anh chưa một lần cười Phải chăng khi yêu thầm rồi thì nhút nhát như sự phản ứng Nhưng một phần đời của anh có em nỗi buồn xúc tác cho mọi cảm hứng Từng có khoảng thời gian anh trống rỗng nhưng Ngày qua ngày chỉ có lời than nhưng mà bỗng dưng Em mang đến cho anh màu sắc, biết vui buồn như quang phổ Làm đôi lần sầu phai màu mắt biết tình chỉ đẹp khi dang dở Có ngày đẹp trời khi gió khẽ đến ôm mây Anh có một cuộc tình mới nhưng không phải vào hôm nay Rồi ngồi lại tâm sự riêng, giãi bày cùng vầng nhật nguyệt Yêu em như lẽ tự nhiên không phải vì em là người đặc biệt Tình nào trao đi quá nhiều thứ, nhưng chẳng được gọi đấy là yêu Tâm tư anh nguyện giữ, vì cảm xúc đến từ một chiều Dù vô tình chạm mặt rất nhanh cũng khiến cho con tim cuồng si Trong mắt anh giờ chẳng có gì (người vì yêu mất đi suy nghĩ) Mưa kia cứ thêm đi, để che giấu trên mi Một tình yêu dù có nói ra tương tư chẳng được gì Lời yêu chỉ trong suy nghĩ, mộng mơ biến thành tri kĩ Bao năm tháng kia tự mình tổn thương, vậy đơn phương là gì? ♪ Tình yêu chẳng thể nào bắt ép Nơi thế gian vốn dĩ đã chật hẹp Bắt đầu mình thường nhớ khi mắt sầu nhìn đường phố Chỉ thấy hiện hữu về bóng dáng em biết trái tim kia yêu thật rồi Có chuyện nào đáng quên? Đơn phương giống như là muốn đắm chìm trong ánh nắng nhưng không dám đối diện mặt trời Có người yêu cỏ dại khi đứng giữa vườn bách thảo Muốn nỗi buồn nhỏ lại thì đừng nghe tim mách bảo Có người thì nhanh nản dù bên nhau cả nghìn giờ Nhưng em lại giúp anh thanh thản vì một cuộc gặp tình cờ Có những đường quá khó để ra, có những đường hoa đã rải lối Có cuộc tình đầu ấy lắm mật hoa, có tình nào chẳng cần phải nói Có lẽ anh chẳng cần buồn vơi, để hạt sương đọng trên mí mắt Vì tình yêu là thứ tầm thường thôi, em mới là điều đáng quý nhất Anh chẳng cảm thấy chán chường, khi em chọn lấy nơi dừng chân Chỉ có một điều đáng buồn rằng ta là người bạn đã từng thân Ước tình yêu dễ dàng lấy như khi lên hàng và chốt đơn Cảm ơn em vì ngày tháng ấy mong em gặp được một người tốt hơn Tình nào trao đi quá nhiều thứ, nhưng chẳng được gọi đấy là yêu Tâm tư anh nguyện giữ, vì cảm xúc đến từ một chiều Dù vô tình chạm mặt rất nhanh cũng khiến cho con tim cuồng si Trong mắt anh giờ chẳng có gì (người vì yêu mất đi suy nghĩ) Mưa kia cứ thêm đi, để che giấu trên mi Một tình yêu dù có nói ra tương tư chẳng được gì Lời yêu chỉ trong suy nghĩ, mộng mơ biến thành tri kĩ Bao năm tháng kia tự mình tổn thương, vậy đơn phương là gì? Vậy đơn phương là gì? Đơn phương là gì? (yeah-yeah-yeah) (Yah-yah-yah) (Yah-yah-yah) (Yah-yah-yah-yah-yah) Thế nhưng chẳng dám nói (Hoh-oh-oh-oh)