Ánh mắt nào ru hồn anh nhẹ lơi Cơn gió nào theo mây bay về trời Đồi xanh nơi đây, mỗi anh vẫn... Và bầu trời trên đôi mi em không còn trong veo những ngày trở gió Nhắm mắt ngả vào lòng thành thị, ai nghe tiếng còi như nhịp thở phố Bao năm qua đi qua bao nơi, đôi chân lạc loài, đường đời rẽ lối Này cô gái ơi, chuyện đôi mình đã bao giờ em từng kể tới? Nơi anh quay về, thành phố buồn lại nhắc chuyện xưa sao còn khúc mắc Trái Đất có quay thêm bao nhiêu vòng, em với anh vẫn là nút thắt Chắc gặp lại sẽ là ngày buồn, tay bắt, mặt ngại giữa đời thường trôi Vậy mà đã bao lâu từ ngày em không còn chung đường tôi? Và anh ước có thể vượt thời không, đôi chân lãng du về một chiều ráng đỏ Bình yên vì mình ngồi cạnh nhau, hương cà phê thơm nơi góc quán nhỏ Rồi ngày tháng chôn vùi tuổi xanh, đem theo cả tình yêu đầu đời Con tim ngày đó chỉ mới đôi mươi mà đã ôm cô đơn bằng cả bầu trời Đâu một thời đôi lứa yêu nhau, còn chuyện ngày sau để cho gió cuốn Duyên mình rồi sẽ bay tới đâu? Hãy cứ để tự nhiên theo cách nó muốn Chỉ cần thấy nụ cười vô tư, em ôm anh môi hồng mấp máy Nhắm mắt tìm vài phút bình yên, cùng anh đi về giữa đèn đường nhấp nháy Chỉ cần vậy thôi, được không? Ánh mắt nào ru hồn anh nhẹ lơi? Cơn gió nào theo mây bay về trời? Hương dã quỳ em đặt bên đồi xanh nơi đây, giờ chỉ có mỗi anh vẫn nơi này Góc hiên nhà có còn chờ không em? Cả núi rừng, cả một trời cao nguyên Phố núi anh nghe nhắc tên em rồi Ooh-ooh-ooh, ooh-ooh-ooh Anh muốn đứng trên đầu ngọn thác để dang tay ngắm mây trôi qua rừng Anh muốn đi tới những miền cát trắng để cảm nhận biển vừa chạm qua chân Gác lại một ngày, xa thành phố, vứt rã rời giữa cả trời xanh Nhưng sao không thể quên được khi em nói đừng buồn để trả lời anh Rồi tâm hồn bay hết cùng trời cuối đất, đường nào mới trở về được ngày xưa? Cô đơn tìm đến khi nỗi nhớ kìm nén, em đã đi con đường này chưa? Khi buộc mình dày vò trong bao ngày giờ, lời nào khô trên môi Vì đã qua đi những ngày mơ mộng nên đêm dài quá phải không đêm ơi? Chỉ mong đêm trôi yên bình một khắc, và trong cơn mơ sẽ là thế giới khác Mà ở đó anh không là thằng khờ, chờ hạnh phúc tới hát bên tai Và không cần phải cố quên ai hằng giờ khi nắng hoàng hôn trong xế chiều Biển mây vàng không tả hết nỗi buồn vì anh đã yêu em hơn thế nhiều Mong kiếp sau mình làm cánh chim thôi, tự do bay qua đại ngàn hùng vĩ Ngắm cuộc đời này ở giữa không trung, biết đâu sẽ bình yên hơn anh từng nghĩ Phố núi lại nhắc tên em rồi, chút mặc niệm cho chuyện tình hôm qua Anh lãng du tìm một ngày đẹp nắng, hạt giống tâm hồn lại đơm hoa Ánh mắt nào ru hồn anh nhẹ lơi? Cơn gió nào theo mây bay về trời? Hương dã quỳ em đặt bên đồi xanh nơi đây, giờ chỉ có mỗi anh vẫn nơi này Góc hiên nhà có còn chờ không em? Cả núi rừng, cả một trời cao nguyên Phố núi anh nghe nhắc tên em rồi Ooh-ooh-ooh, ooh-ooh-ooh