Anh lại nhìn, đèn chợp tắt và ô cửa đóng Thở dài, ánh đèn đường đâm xuyên qua từng hơi thở nóng Dạo chân qua vài đôi yêu nhau, bóng trăng vàng tờ mờ cuối phố Sao đường thật dài, bên ngoài những ô cửa màu ai chờ dưới đó Kìa góc cũ thường ngồi, chân em đá chiếc lá khô, rơi dưới ghế đá nhỏ Giờ còn lại khoảng bơ vơ ngày xưa, cây bàng với lá đỏ Ngày đầu phượng nở hối hả mượn vở rồi truyền tay trao nhau cây bút bi Em có nhớ bên ô cửa màu là chuyện năm tháng đã bay vút đi Bên ngoài những ô cửa nhỏ, cây phượng đốt lên những ngọn lửa đỏ Là vào ngày đầu hạ anh từng cất giấu những lá thư tay kẹp ngay giữa vở Rồi hạ đóng những chương cuối cùng khi tình đầu như mẩu truyện ngắn Đêm nay anh lại một mình đi tìm vài kỉ niệm cũ từ nơi huyện vắng Mới đó thôi đêm nay còn dài, rồi mọi thứ sẽ quên vào lúc sáng mai Quên đôi tình nhân đi dưới đèn màu, trao nụ hôn đầu ở giữa tháng hai Khi anh viết tự truyện đời mình, em đã vô tình trở thành trang mở đầu Mặc dù vẫn biết không nên nhưng sao anh vẫn yêu những ô cửa màu Và rồi có những lúc anh thấy mọi thứ trở nên thật buồn làm sao khi biết Những con đường cũ không tên em đã chẳng bao giờ cùng anh đi tiếp Có bầu trời đóng lại trong tim, chuyện mình buồn những ngày thuở bé Nhắm đôi mắt lại mơ vậy thôi một lần được thấy tim em mở hé Đỏ, vàng, xanh nhoà trên lối cũ vì thành phố buồn đã hoà vào làn mây Anh đưa em nhiều hơn một chữ tình nhưng nhận lại chả được một bàn tay Mới đó thôi anh bên em hằng ngày đã cùng nhau đi qua bao nhiêu dãy phố Giờ còn chút gì đó về nhau, chỉ một lần xin em hãy nhớ ♪ Những ô cửa vẫn còn nguyên vẹn, nhưng con người giờ lại khác nên Nơi ánh đèn màu buồn bã sau từng ấy năm rêu xanh đã khoác lên Trên con đường về hãy còn rải nắng, dừng nhịp chân lại giữa quãng đời Tìm trong nơi tận cùng xa vắng giờ đã là chuyện không thể vãn hồi Rồi mình chọn cách đó thôi, ngày hôm qua còn gì níu giữ Biết bao giờ lại thấy nắng vàng trên gương mặt em một thời thiếu nữ? Giờ quay về là một đoạn đường xa, sương mai vương vai, bụi trần bám tóc Ngước lên nhìn bầu trời cô đơn rồi gọi tên em chợt buồn thoáng chốc, em Có còn nhớ ngày tháng hẹn hò, anh chưa quên những khi gần gũi Mà giờ đã là chuyện một thời, thôi xin trả lại em nhành hoa tầm gửi Nhành hoa từng đưa anh một chiều nắng nhạt em cười cho đời mênh mông Trong lồng ngực giờ có nỗi buồn nào đã hoá hơi thở rồi chuyển lên không Có ô cửa màu hồng, vẫn còn sống bên trong tiềm thức Có ô cửa màu xanh, sẽ ở lại cùng anh cuối miền ký ức Có ô cửa màu vàng, bên nơi em ngồi mơ mộng cùng họ thành đôi Có ô cửa giờ đã khép lại, chỉ biết dặn lòng này đành thôi Và rồi có những lúc anh thấy mọi thứ trở nên thật buồn làm sao khi biết Những con đường cũ không tên em đã chẳng bao giờ cùng anh đi tiếp Có bầu trời đóng lại trong tim, chuyện mình buồn những ngày thuở bé Nhắm đôi mắt lại mơ vậy thôi một lần được thấy tim em mở hé Đỏ, vàng, xanh nhoà trên lối cũ vì thành phố buồn đã hoà vào làn mây Anh đưa em nhiều hơn một chữ tình nhưng nhận lại chả được một bàn tay Mới đó thôi anh bên em hằng ngày đã cùng nhau đi qua bao nhiêu dãy phố Giờ còn chút gì đó về nhau, chỉ một lần xin em hãy nhớ