Khi anh vừa lên bảy thấy màu hoa phượng nở Anh nghĩ sẽ có cả mùa hè trên vai Khi anh lên mười bảy lần đầu ta nắm tay Oh yeah anh cứ ngỡ sẽ có em trong cuộc đời này Em là cô gái với mái tóc bồng bềnh Em là cô gái với tà áo dài trắng xinh Đã bao lâu rồi ta chưa gặp nhau ở Bùi Thị Xuân cuối phố Đã bao lâu rồi Em chẳng còn ngồi phía sau cùng anh dạo một vòng quanh Sài Gòn Chào, em vào cuộc đời anh những hình ảnh trông tinh khôi Tim anh bỗng sinh sôi, sinh bách mộng mình tôi Vẽ ra trời cảm xúc đi trăm nghìn lối Có hoa phượng vuốt tóc Có ghế đá nơi sân trường Có ghế gỗ nơi lớp học Nâng niu từng điệu bộ, đẹp như nàng tiên diễu phố Chắc ông trời, dính thính em nhiều chỗ nên thấy em Nắng cũng tắt đi triệu độ E hèm, giờ vô chủ đề chính Đại khái là bạn nữ ơi, cho mình hỏi bạn đôi lời Nhiệt độ nào đủ nóng để tan chảy những băng giá Hợp chất nào đủ xóa vết phấn ranh giới ngăn ta Àh Có công thức nào đủ hay, cộng trừ nào vào đủ xây Đường nhà tôi, đường nhà bạn gộp lại thành đường chúng ta Và cùng đồng tác giả viết nên câu chuyện chung nhà Mặc kệ đời nghiêng ngả nắm tay nhau ta cùng qua Em là cô gái với mái tóc bồng bềnh Em là cô gái với tà áo dài trắng xinh Đã bao lâu rồi ta chưa gặp nhau ở Bùi Thị Xuân cuối phố Tuổi học sinh sao trôi nhanh quá em ơi Đến đôi tay anh không thể giữ em ở lại Nhưng một phần trái tim Vẫn mang hình bóng là em Thấy nhớ làm sao một thời tôi từng trân quý Yêu không dám nói đến cuối cùng để nàng đi Địa cầu này tròn chỉ mong mình trốn không kỹ Để còn vô tình gặp lại, nhắc kỉ niệm thuở học kỳ Là khúc ca tuổi trẻ, khe khẽ hát nhau nghe Ai đã xua phượng đuổi ve cuốn trôi đi những ngày hè Từng có thời yêu người ngây dại nỗi niềm say mê Kỉ niệm gối đầu làm thơ, phổ nỗi niềm xưa quay về