Vậy là kể từ lúc ta chia tay Nay đã mùa đông thứ mấy Vẫn nhớ về ngày bên em Và rồi một ngày thấy em nhắn tin Tôi bất ngờ và bối rối Đứng sững nhìn dòng tin trôi Mọi người rất háo hức chia vui cùng em Giật mình tôi mới biết lý do Thì ra là có ai đó vì người đặt váy cưới từ lâu Lời mời từ em gửi tới tôi Đến tham dự ngày cưới của người Tôi luôn tự nhủ với chính tôi chớ lảng tránh Thiệp cưới trên tay tôi cầm, bước đến thật chậm Không gian ngập tràn ánh sáng đèn hoa Thật là đáng tiếc khi em đứng nơi hôn trường Mà khách chung vui là tôi Dặn lòng phải buông ký ức thôi Chúc em được hạnh phúc với người Nhưng tôi thực lòng chẳng muốn tin định mệnh hỡi Ta đã rất lâu không gặp, nay mới chạm mặt Em buông lời chào khách sáo làm sao Tại sao nhất thiết phải che giấu đi sự thật? Rằng mình trước kia đã từng là của nhau? ♪ Và chợt rộn ràng tiếng chuông vang lên Hôn phu của em bước đến Bước đến nhẹ nhàng bên em Rồi dịu dàng quỳ gối xuống trước em Trên tay cầm chiếc nhẫn cưới Trao rất vừa vặn tay em Mọi người rất háo hức chung vui cùng em Giật mình tôi mới bỗng nhớ ra Từ lâu thì em và tôi chẳng còn gì liên quan nữa rồi Lời mời từ em gửi tới tôi Đến tham dự ngày cưới của người Tôi luôn tự nhủ với chính tôi chớ lảng tránh Chứng kiến hôm nay em mặc váy cưới thật xinh Ôi em từng là thế giới của tôi Thật là đáng tiếc khi hôn lễ em bên người Còn khách chung vui là tôi Dặn lòng phải buông ký ức thôi Chúc em được hạnh phúc với người Nhưng sao lòng này chẳng muốn tin định mệnh hỡi? Lời nói "mãi mãi" bây giờ bỗng hóa "đã từng" Trong tôi thực lòng chúc phúc vì em Mà xin thứ lỗi, tôi không ở đến cuối cùng Và rời bước trước khi tiệc mừng dần tan Cuộc đời có giống phim đâu Mà tại sao hôm nay tôi nhập vai thế? Kịch bản này sao tệ quá tôi ơi? Lời mời từ em gửi tới tôi Đến tham dự ngày cưới của người Vai khách mời này có lẽ như định mệnh khác Ta đã chia tay nhau rồi tôi biết phận mình Tư cách gì để có thể kề bên? Và trong lễ cưới hôm nay của em bên người Vị khách đây chính là tôi Dặn lòng phải buông ký ức thôi Chúc em được hạnh phúc với người Nhưng sao nghẹn lòng chẳng thốt ra được lời chúc? Tôi cảm ơn em thức tỉnh tôi với sự thật Cho tôi trở lại với chính bản thân Để tôi biết ít ra tôi cũng đã như là Một vị khách chứng nhân khi em thành thân