Nghiêng nước nghiêng thành, nàng Hồng Cuộc đời như ngọc Dạ Minh Châu làm vật dâng hiến Muốn xây một giấc uyên ương Sánh đôi cùng với Quân Vương Thế nên đời đẩy đưa ước mơ em vào sa trường Nào ngờ đâu bi ai đọa đày thân xác Muốn quay về đã không kịp nữa Trời rợp đông, đêm em phải chiều ai khác Ứa dòng lệ quá ư dư thừa Tiếc thay cho nàng ngậm ngùi trao thân Báo ân công ơn nuôi mình Tấm thân ngọc ngà chẳng được nâng niu Sắc hương bế nguyệt vẫn ôm đìu hiu Trời cao như khéo trêu đùa Mộng vàng như rẫy thêu thùa Vỡ tan thành mây nơi chính cung mưu đồ máu rơi Nhục thân ai tiếc đâu mà Ôm đau đớn trong lụa là Nhấp chung trà, ngắm liên hoa buông xuôi nàng rời trần gian ♪ Là một trong tứ đại mỹ nhân Nghiêng nước nghiêng thành, khéo cầm kỳ thi họa Nhưng mà hồng nhan luôn đi kèm với bạc phận Thế nên nàng cũng đã vô lần trải qua nhiều khi họa Thẹn thùng trăng đã ẩn mình đi Cũng chỉ vì nàng mà thân ta khốn khổ Để rồi chiến thần trở thành gã tình si Mơ một ngày ta cùng với nàng lên xe hoa bốn chỗ Nhưng mà... Nào ngờ đâu bi ai đọa đày thân xác Muốn quay về đã không kịp nữa (đã không kịp nữa oh oh oh ho) Trời rợp đông, đêm em phải chiều ai khác Ứa dòng lệ quá ư dư thừa Tiếc thay cho nàng ngậm ngùi trao thân Báo ân công ơn nuôi mình Tấm thân ngọc ngà chẳng được nâng niu Sắc hương bế nguyệt vẫn ôm đìu hiu Trời cao như khéo trêu đùa Mộng vàng như rẫy thêu thùa Vỡ tan thành mây nơi chính cung mưu đồ máu rơi Nhục thân ai tiếc đâu mà Ôm đau đớn trong lụa là Nhấp chung trà, ngắm liên hoa buông xuôi nàng rời trần gian Đứng trước linh đường sao ướt đẫm hai hàng mi? Uyên ương đã lẻ bạn, ai đã cướp mất nàng đi Còn điều gì chưa tỏ sao xung quanh toàn oan khí? Kể từ giờ âm dương cách biệt, hỡi hồng nương ơi hãy an nghỉ Ta cố gào thét liệu có động tới trời xanh? (Hồng nương) Hẹn kiếp sau sẽ không để em rời anh Nếu em có sống lại ta nguyện đổi cả ngai vàng Đối với ta em là duy nhất thì biết tìm ai để thay nàng? Thân em như tấm lụa đào Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai Đôi vai kiêu sa phảng phất hương lài Thương xót cho hồng sương Tiếc thay cho nàng ngậm ngùi trao thân Báo ân công ơn nuôi mình Tấm thân ngọc ngà chẳng được nâng niu Sắc hương bế nguyệt vẫn ôm đìu hiu Trời cao như khéo trêu đùa Mộng vàng như rẫy thêu thùa Vỡ tan thành mây nơi chính cung mưu đồ máu rơi Nhục thân ai tiếc đâu mà Ôm đau đớn trong lụa là Nhấp chung trà, ngắm liên hoa buông xuôi nàng rời trần gian