Ngoài kia, tôi thấy có 2 người tình Ôm nhau không nỡ chia lìa Còi tàu ngân tiếng vang vọng sân ga Chợt làm ánh mắt nàng xót xa. Rồi trời lất phất mưa rơi thật buồn Chiều hoàng hôn rớt chưa muộn Rồi nàng cũng bước lên tàu cùng vali Mà nhìn ánh mắt chỉ hướng ra xa. Tàu đi, lăn bánh lăn bánh dần, qua biển báo xanh Nàng đang khóc hết nước mắt gương mặt mỏng manh Hòa vào tiếng mưa rơi đang vô tình đập vào ô cửa Chàng gọi theo tiếng. Còn tôi vội vã đưa mắt đi, không nói câu gì Là do tôi quá yếu đuối, thương cảm cho người Trời đã tối đi nhanh Sao ta còn chờ đợi những thứ vô manh. Nhiều năm về trước, cũng chính (ở) nơi đây Chuyện tình tôi cũng như vậy Tưởng rằng xa cách sẽ lại bên nhau Nào ngờ biệt li bạc bẽo bao lâu. Chầm chậm lăn mãi đi phương trời nào Mình chợt hoảng hốt, lo sợ Toa xe im ắng tĩnh mịch, trong đêm Và nàng cũng đã ngủ thiếp say êm. Tàu ơi dẫu có đi đến đâu, luôn có li biệt Trạm dừng kế tiếp phải đi bao lâu, lại có tương phùng Đừng suy nghĩ mông lung Khi bên ngoài cửa ô tiết giao mùa thật đã đến. Người phàm như tôi cũng giống như chuyến tàu Đâu biết tương lai Mình không tùy ý ngừng nghỉ nơi đâu theo trái tim mình Điều vội vã trôi qua, Không chỉ nằm ngoài ô cửa sổ bên ta (bao la)