Từ lâu ta chẳng cho nhau, một câu hỏi chào Ngày ngày em nhắn cho anh: "Dạo này anh thế nào?" Vài dòng tin nhắn đã lâu, chẳng hồi đáp lại Chờ anh đến mắt ướt nhòe, mà sao anh im lặng đến thế? Mưa nắng của trời, ai lại oán trách Ai hãy mách cho tôi cách chữa lành nỗi buồn Đi đến khắp nơi đâu cũng là đôi ta Hạnh phúc đôi khi để lại thương đau Sài Gòn hôm nay mưa dường như có ai bật khóc, vì nhớ người nơi chốn nào Chờ một ngày người ta trở về để nói lời hứa từ lâu mà ai nỡ quên Chỉ cầu mong cho mưa ngừng rơi, mưa ngừng rơi, anh sẽ quay về Mà dường như khi mưa ngừng rơi, anh cũng tan mất Ngày nắng, ngày mưa mà ta cùng nhau bước qua Bây giờ không còn lại gì em à Đành chôn vùi những tổn thương vào sâu tận đáy lòng Chẳng muốn ai đào lên Tự mình đào lên thôi, tự mình đào lên thôi Những vết thương em tạo ra Tự mình tạo ra thôi, tự mình tạo ra thôi Đau đớn chỉ mình em nhận Nhắn ai kia nhớ ngủ sớm, làm việc nhiều quá chẳng tốt đâu anh à Nhớ ăn no, nhớ mặc ấm, đừng để đau ốm ai sẽ lo cho anh? Nếu mai đây không về nữa, thì người phải nhớ hạnh phúc dẫu thế nào? Nhớ hay quên em tùy anh, chỉ cần là anh bình yên Sài Gòn hôm nay mưa dường như có ai bật khóc, vì nhớ người nơi chốn nào Chờ một ngày người ta trở về để nói lời hứa từ lâu mà ai nỡ quên Chỉ cầu mong cho mưa ngừng rơi, mưa ngừng rơi, anh sẽ quay về Mà dường như khi mưa ngừng rơi, anh cũng tan mất Sài Gòn hôm nay mưa dường như có ai bật khóc, vì nhớ người nơi chốn nào Chờ một ngày người ta trở về để nói lời hứa từ lâu mà ai nỡ quên Chỉ cầu mong cho mưa ngừng rơi, mưa ngừng rơi, anh sẽ quay về Mà dường như khi mưa ngừng rơi, anh cũng tan mất