Mắt em còn cay Khoé môi còn say Vụt mất đôi bàn tay Tối qua em thấy Từng tiếng yêu giờ loay hoay Em yêu anh Anh không hay vì sao Cả thế giới bỗng dưng lại quá yên lặng từ khi buông tay với em Tháng bảy tiếng mưa rơi Vội xoá đi những câu chuyện đã qua lâu rồi Em ra đi đến nơi thật xa Cho em một phép nhiệm màu để xoá đi linh hồn trong em Là bao đau đớn (do anh) Trong em là bao vương vấn cũng do anh mà ra Umbala Umbala Umbala Umbala Umbala Umbala Bao giờ em mới hay giọt nước mắt em chẳng thể làm anh đau đớn Bao giờ em mới hay rằng anh cũng đang đi tìm nơi có phép màu Nếu biết sẽ như thế, chẳng biết đến khi nào thì mới quen được Ngày đầu tiên anh với em Anh không quay lại đâu Vì trái tim đã không còn, thấy rung động rồi Em ra đi đến nơi bình yên Cho em một phép nhiệm màu để biến nỗi đau thành cơn gió Rồi bay đi mãi Qua rồi bao thương nhớ cũng do anh mà ra Umbala Umbala Umbala Umbala Umbala Umbala Lạc vào trong một cơn mơ lối về có khi không còn Hmm hmm hmm hmm hmm hmm Xoá đi linh hồn trong em Em ra đi đến nơi bình yên Cho em một phép nhiệm màu để biến nỗi đau thành cơn gió Rồi bay đi mãi (rồi bay đi mãi, rồi bay đi mãi) Qua rồi bao thương nhớ cũng do anh mà ra Umbala Umbala Umbala Umbala Umbala Umbala