Thương yêu cho mấy, đến lúc cũng tan tành sao? Gọi từ vực sâu, tiếng nói nứt toang, lòng đau Hận dài một hơi ngút mắt Thở dài chiều hôm nắng tắt Đừng hỏi vì sao đôi ta hết duyên, chia lìa Khi tôi một hôm nguy biến, có ai về không? Ai yêu tình yêu son sắt dám đâu chờ mong Nụ cười thành ra tiếng khóc Địa đàng một cơn gió lốc Thì đành vậy thôi, đôi tay yếu run vòng ôm Vừa ra ánh sáng Tình yêu chết non trong cơn ly loạn Chảy trôi vết son năm xưa huy hoàng Tỉnh ra thấy mình đang khóc Còn ai quanh tôi đây không? Cho tôi đi nhờ với đến bên ngày vui Cứu lấy chút tình tôi muộn màng Thương như dây trói bức bối biết ai mà kêu? Yêu như gom hết cay đắng xuống tim mà yêu Cuộc tình mình không lối thoát Lời đẹp một khi rữa nát Mình nhìn lại nhau, hoang mang thấy nhau xa lạ Tìm trong đáy mắt Một tia luyến lưu xua đi cơn giận Giọt trong vắt kia đã tuôn âm thầm Thì ra chúng mình yêu đấy Hợp tan như sóng nước biếc Cho ta yêu bùng cháy với đêm một phen Cứu lấy khối tình ta lạc loài Hơ hơ hơ hờ hơ hớ hớ hơ Tìm trong đáy mắt Một tia luyến lưu xua đi cơn giận Giọt trong vắt kia đã tuôn âm thầm Thì ra chúng mình yêu đấy Hợp tan như sóng nước biếc Cho ta yêu bùng cháy với đêm một phen Cứu lấy khối tình ta lạc loài Cứu lấy chút tình tôi muộn màng