Lần bão tới, lúc cây vẫn còn lá biếc Tóc chưa nhuốm màu cõi chết Nói thưa vẫn còn thắm thiết Có bao nghĩa tình trút hết Tay nắm chặt tay Lần bão ấy, có em ân cần bên anh Lúc chưa tin tình mong manh Tàn sau đợt bão Còn đắm đuối, sẽ không nghe cây trong vườn hấp hối Tình mới lớn thật vui Ngày tháng úa, có khi không kịp thấy nữa Trái tim chưa hồng đã rữa Tiếng thưa nín bặt trơ trơ Vết môi thắm hồng cũng vỡ Không biết vì sao Rồi bão tới, chúng ta không còn bên nhau Chúng ta quên từng yêu nhau Tay khô lòng nát Thì cũng thế, nhớ hay quên cây trong vườn cũng gẫy Tình cũng đã biệt tăm Cười nói tiếng lạnh băng Mà cứ hát hoài câu vô nghĩa