Yêu kiều – bông LAN núi cao đẹp mỹ miều Đàn ca hát vang trong nắng chiều Tựa như một bức phù điêu Yêu người – chàng trai dưới xuôi – kẻ đa tình Cuồng say đắm mê nàng trao mình Nào đâu hay biết chàng bội tình Một đêm bão tố nàng quyên sinh Cuộc vui sớm cạn Chàng cũng hiu hắt theo đời bẽ bàng Tìm về đại ngàn Thì nàng đã khuất trong rừng hoa lan Ngỡ ngàng, chàng than khóc kêu gọi tên nàng Cỏ cây lá hoa ngả sắc vàng Cùng chàng thương xót mối tình oan Thẫn thờ, chàng mang trái tim tặng dâng nàng Gục bên tấm bia mộ hoang tàn Ngủ sâu muôn kiếp với nàng đa đoan Hẹn nhau kiếp sau cùng vui nhân gian (bên em ngoan)