Quê nhà tôi ơi, xứ Đoài xa vắng Khói chiều mênh mông, sông Đà buông nắng Nhớ thương làng quê, lũy tre bờ đê Ước mơ trở về nghe mẹ hiền ru bên thềm đá cũ Quê nhà tôi ơi, con đường qua ngõ Bóng mẹ liêu xiêu trong chiều buông gió Nhớ thương đàn con Biết phương trời nào Áo nâu mùa đông thương mình lận đận Đêm buồn mẹ ru À ơi, hoa bay lên trời, cây chi ở lại? À ơi, hoa cải lên trời Rau răm ở lại Chịu lời đắng cay À ơi, em đi lấy chồng, anh vẫn một mình À ơi, táo rụng sân đình, thương anh một mình Một mình nhớ em À ơi, hoa bay lên trời À ơi, hoa cải bay đi Rau răm thôi đành À ơi, hoa cải bay đi Rau răm thôi đành Ở lại Mẹ ơi con đã già rồi Con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ con Mẹ ơi con đã già rồi Con ngồi ngơ ngẩn nhớ ngôi nhà xưa Ngày xưa cha ngồi uống rượu Mẹ ngồi đan áo ngoài kia Mùa đông cây bàng lá đổ Ngày xưa chị hát vu vơ, Những câu ca cổ cho em nằm mơ Ngày xưa mẹ đắp cho con, Tấm khăn quàng cổ ấm hơi mẹ tôi Ngày xưa bên giường cha nằm, Mẹ ngồi xa vắng nhìn cha Thương cha chí lớn không thành Biển sóng thét gào, một ngày nhớ mẹ sóng trào khơi xa Trời gió mây ngàn, một ngày khóc mẹ trăng tàn sao rơi Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình Tuổi thơ như chiếc gối êm, êm cho tuổi già úp mặt Trèo lên dãy núi thiên thai ối a Mẹ tôi trông áng mây vàng Mẹ ơi! Hãy dắt con theo ối a Để con mãi mãi bên mẹ Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình Dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ Biển sóng thét gào, một ngày nhớ mẹ sóng trào khơi xa Trời gió mây ngàn, một ngày khóc mẹ trăng tàn sao rơi Trèo lên dãy núi thiên thai ối a Mẹ tôi về đâu Ngàn năm mây trắng bay theo ối a Mẹ ơi mẹ về đâu Trèo lên dãy núi thiên thai ối a Mẹ tôi về đâu? Ngàn năm mây trắng bay theo ối a Mẹ ơi mẹ về đâu?