Một hành tinh toàn đất khô Một hành tinh đầy sóng thần xô Một hành tinh toàn gió bay Chẳng tìm thấy ở nơi đâu có lớp biểu bì màu xanh da trời Nhiều vùng núi ngập quá sâu Nhiều đại dương cao ngất tầng mây Thiên thạch khắc vào da Vào tầng bình lưu xanh cứ hết một nghìn vạn giây mỏng dần Đầu lại hóa bàn chân Bầu trời hóa đại dương Đời dài mấy vạn năm hao mòn Khiến vết thương hằn sâu Mây thì cứng và khô Thật mềm mại những tảng băng Mặt người có làn da vô hình Và người chẳng cần ăn Tầng bình lưu trong vắt bao bọc chở che Lớp biểu bì vô số ở bên trong dung nham Chịu hết những bỏng cháy, gánh hết những đổi dời Từng mảnh trời lắp ghép, chạm nhau rồi chia đôi Mọi vật đều nhỏ bé, ngủ trên những đám mây Bỏ lại từng mảnh đất, già đi trong không trung Từng lớp biểu bì chết, chết đi rồi tái sinh Và rồi lại nối tiếp, sinh sôi, sinh sôi ♪ Một hành tinh toàn đất khô Một hành tinh đầy sóng thần xô Một hành tinh toàn gió bay Chẳng tìm thấy ở nơi đâu có lớp biểu bì màu xanh da trời