Góc cũ, vài chai, say Giờ ta là ai đây? Ngoài kia, họ đang đón đưa nhau Còn trong lòng anh im lặng đón cơn mưa ngâu Anh tan vào bọt trắng đang còn đọng quanh thành ly Em vương vài giọt nắng rơi lấp lánh trên vành mi Vùi đầu vào lòng bàn tay, em uống với anh đi Nếu là lần sau cùng thì uống với anh đi Uống với anh đi, lần cuối cùng đối diện Để anh ngắm em lần nữa chỉ như vậy thôi, đừng nói chuyện Anh ước một căn bếp nhỏ, sau bữa cơm ngồi hàn huyên Trồng cho em thêm một khu vườn, mỗi loại hoa một hàng riêng Anh ước có một tổ ấm sẽ đưa em theo hết đời Giấc mơ đó của anh vì em mà chết rồi Ôm anh lần cuối này thôi Em về đi Anh một mình ngồi đầy vơi Nhưng mà, em Anh đâu muốn mình say rồi lại mơ Thời gian quay về những chiều nhàn rỗi bên nhau loanh quanh ngoại ô Cho anh đưa tay vuốt sợi tóc em bay rồi vướng ngang trên gương mặt Đôi lúc em mỉm cười tưởng như con tim anh ngưng đập Bình yên em đứng chờ tôi tới đón đưa nhau mấy khi thường giận Hờn anh trễ năm ba phút, giờ tìm đâu nơi đáy ly buồn? Rồi chìm vào cơn say "Sẽ qua nhanh thôi" Nói gì hơn đây? Dốc cạn ly này (cô người yêu ơi), uống đi rồi tan biến hết Cuộc đời của anh là những âu lo dài triền miên Uống đi cho quên đời vì còn gì nữa đâu Cứ say cho qua lúc này Sớm mai là hết thôi một chút tan vỡ giữa dòng cuộc đời Tối hôm nay Anh lại say và thấy thật tệ như lúc này Nhưng anh mặc kệ giây phút hay để mọi xúc cảm trong tim bùng cháy Tận cùng đáy của một nỗi buồn là sự kìm nén không thể vùng vẫy Từng ấy năm thà rằng Anh cứ thế quen với những điều này còn hơn nhiều ngày nó lại tìm đến thì còn tệ hơn là đằng khác Mà càng nhắc thì lại càng đau Anh xem đây là thói quen Khi tối đêm tâm trạng rối thêm thì thử nói xem cách nào khác để ngưng cảm giác tới em Chênh vênh thế thôi rồi chìm vào giấc ngủ thật đẹp Phòng chật hẹp sơ mi luôn nhàu nhưng khi sáng mai để anh tỉnh giấc sẽ giữa cánh đồng có hoa muôn màu Hàng trúc trải dài bát ngát, mây dịu êm gió đưa tóc nàng Em ôm anh ngân nga khúc hát nhìn mặt trời ánh phía xa ngút ngàn Nơi nào để lòng mang mác là cảm giác anh đặt không tên Mong êm đềm vào một ngày khác, dành trọn hôm nay gọi buồn trong đêm Đong thêm cho đầy chén nồng, ta cạn đáy ly Say mơ là thực rồi, ban mai lấy đi Tâm hồn anh Cũng đã say, đã mơ thật bình yên Một hoài niệm từng qua về chúng ta một cách thật rõ nhất Ngõ khuất về nơi nhà em Dưới giàn hoa giấy ngày đợi chờ Thời giờ đi qua buồn vẫn khó mất có chắc tình này còn chôn sâu? Hãy cứ ôm nhau khi hôm sau, bình minh mang đi theo đất trời Hạt sương sớm mai đọng lại giấc mộng nhưng tan biến đâu mất rồi em ơi