Khi anh nhìn vào em giữa trời đêm và nói Có một vài thói quen như là men và khói Nó đã từng là anh, anh sẽ không từ chối Trở thành người đàn ông trên đường xa tìm lối Thôi để nó thuộc về dĩ vãng Anh chỉ là anh, chỉ là một con người đi tìm lấy giấc mơ mỹ mãn Có những khi giọt mưa thật nặng hạt Cùng anh đi qua bao cạm bẫy Tìm một cô gái sẽ luôn bên nhau dù khi vinh quang hay là chạm đáy Tình ca không hoàn thiện dù cho đã có đủ một dàn bài Ai mà chẳng thiếu xót và đôi khi anh cũng chẳng toàn tài Khô hanh từ miền núi và đến những cơn sóng nơi làng chài Anh đã từng ngã từ trên sân khấu và học cách đứng dậy từ sàn đài Nhưng mà có đôi khi người nói từ giã, người vẫn đang còn xây mộng (let's go) Vinh hoa và tiền tài vậy mà chả còn mang nhiều lay động Ở trong một bức tranh nắng gió, là bên nhau từng bước chân gắn bó Con chưa từng tin gì vào định mệnh, con chỉ tin vào đức năng thắng số Không hổ thẹn lời nói mới là những người con đại ngàn Những đêm cô đơn đó chỉ có nhạc và anh mạn đàm Học cách trân trọng bản thân và xem đó như là người thầy hướng đạo Nuôi dưỡng một tâm hồn đẹp để mà tự đổi thay cuộc đời, tướng mạo Lồng vào từng con chữ, vài lời mà lòng không giữ Và tháng mười hai với anh hôm nay chỉ còn là một mùa đông cũ Có lúc bài hát không lời, hơn nhiều lần biểu đạt ngôn ngữ Tâm tình là thứ ngàn cân và cũng có đôi khi nhẹ tựa lông vũ Và đã có người nói với mình là Hãy đưa những giấc mơ đó lên vầng trăng Để nếu có rơi xuống, chúng ta sẽ đáp vào một vì sao nào đó You know Từng ngày trong xanh ở trong anh vẫn cứ trôi Rồi ai cũng sẽ tìm được cho mình lứa đôi Cùng anh, em vượt qua đường xa đất đỏ bám chân Bay ngang Trường Sơn như những đám mây trên cao rồi đi vào tháng năm Biết ơn khi thức dậy vẫn thấy nơi tim vui buồn chan chứa Anh tìm chiến thắng bên trong, ngoài kia lá mùa đông đang úa Như là thép đã tôi, qua từng lần nâng búa Không còn ghét những lúc đơn côi hay mơ ngày đôi mình đồng trang lứa Khi trăng vào cửa sổ đòi thơ, anh vẫn miệt mài tu chí Có đôi lúc cát tường và có đôi khi không được như ý Anh chẳng cần khác thường, anh vẫn vô tư hơn nhiều mưu trí Anh chỉ thấy mình lớn dần cùng với những lần đó đây cao nguyên du ký Tay đan vào tay rồi âu lo mình sẽ tạm gác Đời như dòng thác, ngang qua chào nhau rồi trùng phùng ở một đoạn khác (Một ngày nào đó) vẫn theo một hướng dù là gió bụi dọc đường Viết cho những thứ anh đã lớn lên cùng nó trong từng câu ca giọt buồn Khi anh nhìn vào em, đôi mắt có phong sương Lúc em cười trong gương, một vẻ đẹp Đông Dương Không khí mùa đông chí, trời không sắc, không hương Thấy điều gì trong vắt từ đôi mắt song phương Sau mỗi nốt trầm là một tiếng vang Thì cũng điềm nhiên trước mọi sóng gió dù cho một ngày nó có biến tan Đã từng có những lúc nguy nan nhưng chưa một phút ly tan Vẫn là anh nguyên bản dù chưa viên mãn câu chuyện trên beat Lee Sang Mùa đông đó vừa đi ngang, mẹ đang gắp than hồng Rồi năm tháng lại trôi qua nơi xa khi con vẫn còn mơ giấc tang bồng Ai cũng xứng đáng được ngợi ca, cài lên vai áo nhành hoa hồng Những điều nhỏ nhặt mà ta đã quên đi ở trong một thời đại a còng Nếu như là tàn hãy gạt, anh chả mong cho ai lầm lạc Những bài hát anh viết chỉ để chúng ta biết tâm hồn có một mần hạt Vẫn căn phòng nhỏ cùng làm nhạc, đôi chân không cần lấy một bàn đạp Để ngày nào đó sẽ thấy quê hương cùng với những anh em trên màn bạc