Một buổi tối bình thường sau một lúc nhìn đường Thấy lại mình rất lâu nằm trong một bức hình trường Tưởng như đã phai mầu hồi mình còn áo trắng quần xanh Có giây phút cho ta ngoan hiền một nụ cười cong tít vầng trăng Sao có lúc ta buồn nhìn sương đêm rơi khỏi lá Hàng Tùng Bách là con từng vươn lên nơi sỏi đá Xin đất mẹ yên bình dõi theo hoài vọng lớn lao Ở giữa bao la bầu trời cho con được làm một đóm sao Và với một gói thường như một thói thường tan vào ly mầu nâu đá Còn những vết cắt vào tim mà không thể nào được khâu vá Có chốn nao bồng bềnh để quyện vào gió đêm Nói thật với lòng mình, anh cũng rất nhớ em Nhiều giấc mơ phải gác lại theo dự định của mai mốt Tuổi thơ mà con đi qua đã làm quá nhiều điều sai xót Chỉ mong cho bão tối sẽ trôi đi trong nhẹ nhàng Và mẹ con xin đừng khóc vì giọt nước mắt hóa lệ vàng Có giấc mơ bao năm còn ngủ yên Có tiếng ca khát bay Kìa nắng đã xanh ngoài song, bầu trời dang tay ấm Lay hồn ta đừng sầu bi, bước say mơ mộng Có những khi con vô tình Chạy cùng với cuộc sống để quên đi tuổi thơ mình Ngoài kia là sóng dữ, còn thân con như mạn thuyền Cho con trọn niềm vui từng phút giây bên bạn hiền Vì biết đâu kiếp sau, hàng cây khôn lại chả thể mọc cành Này người anh em, nếu chả quen, ta lại phải độc hành Chỉ xin một lần thôi ngủ yên trên thềm nhà Cho thân con trai gầy say trong mắt mẹ hiền hòa Và có chiếc ghế cha ngồi, nhìn con lúc ra đời Nghe tiếng quạt ngày xưa dù khoảnh khắc ấy xa vời Ai sẽ làm nhòa đi từng buồn đau trên mắt lệ? Cuộc đời hãy cho họ bình yên một lần thôi xin đất mẹ Để lại hé môi cười cho hồn mình bay lên thiên thanh Và những phút ban đầu mãi nằm lại bên trong riêng anh Cho những điều thật quý giá, cho những điều thật thiêng liêng Cho cả phố núi và cảm ơn đất mẹ thiên nhiên Nắng lấp lánh rơi nhẹ trên lá Với lấy chút gió cho xanh ngát mây trời Mang yêu thương đem vào câu ca Nhẹ nhàng hát vang yên bình Xin đôi chân không ngại gian khó, mặc gió, vượt giông Trọn vẹn dâng đến núi non Vì đời mai sau ta đâu hay Xin biết mơ mộng, xin biết mơ mộng