Em đâu ngờ Anh còn nghe vang tiếng em Trong tất cả những tiếng động ngù ngờ nhất Của cái ngày sung sướng đó Tiếng gió may thổi trên những cành liễu nhỏ Tiếng những giọt sương rơi trên mặt hồ Tiếng guốc kêu trên hè phố Ngần ấy thứ tiếng động Ngân nga trong trí tưởng anh Một thuở thanh bình nào Bây giờ đã gần im hơi Nhưng mà đôi khi Vẫn còn đủ sức Làm ran lên trong ký ức Một mùa hè háo hức Một đêm mưa bừng trở về Gió cuốn từng cơn nhớ Anh bỗng nhận ra Anh vẫn còn yêu em Dù chúng ta đã xa nhau như hai thành phố Anh vẫn còn yêu em Khi em về với biển khơi nồng nàn Tim anh reo muôn vàn đợt sóng Cả núi rừng sao bỗng lặng im in dấu con đường hàng cây xanh lợp bóng Thét gào trong đôi mắt anh có cả bình yên và nhiều chan chứa Và một thuở thanh bình đôi khi chỉ là vài phút giây mình cùng trang lứa Anh nhớ cơn mưa chiều hạ tới tìm em rồi động trên ô tròng kiếng Có ngã tư đường mình vẫy chào nhau từ phía bên kia vòng xuyến Lang thang phố phường rồi vụng về lặng lẽ ôm anh Đôi lúc ấy ngước lên nhìn trời nghe đâu tiếng thở từ lá non xanh Em yêu à! Khắp ngọn đồi phủ bóng hoa lan Nơi mà cùng anh đã lớn chỉ từ một miền đất đỏ bazan Gói mệt mỏi cuối bay về trời Áng mây hồng dưới cánh đàn chim Có mái đầu tựa lên vai hỏi, "Anh thấy điều gì dưới ánh hoàng kim?" Là cả khu phố bình yên ta bên nhau giữa nơi đông đường Qua dãy lầu còn xa tít tắp và cả khô hanh trên cái nắng nông trường Sẽ đưa em đi qua khỏi khói đô thành tới chốn rừng xanh Xin hãy yêu luôn cả những điều mà một thời đã lớn cùng anh Giăng mây đan lối thương Trông em quay về Mưa bay thương mối duyên Còn màu nắng Thiên thu nhớ mong Ánh mắt em mênh mang Ngày tan đêm tàn Chờ ai khuất xa ngút ngàn Một thuở thanh bình có dịu dàng và những xót xa Anh biết là một ngày sẽ đến điểm hai màu vào mái tóc hoa Còn lại trong trí tưởng anh là đôi hàng liễu đã thôi ngủ gật Là vòng xuyết mình đứng chờ nhau giăng ánh đèn màu những đêm chủ nhật Vì năm tháng sẽ lại tàn phai đưa đôi ta đi qua một tuổi mới Nếu ngày mai như em không phiền hãy cho anh xin thêm một buổi tối Lại những cơn mưa đầu mùa, lên ô tròng kiếng xưa hoen gỉ Ngã tư đường ngày ấy thân quen nhưng giờ chả biết về đâu em nhỉ? Ngày đô thành dưới bóng ta đi khi hoa bàng vẫn còn chưa đơm trái Tất cả mãi còn trong anh gởi riêng em một thời con gái Mang tuổi xanh trở về tổ ấm, giữa đại ngàn gọi cánh chim ơi Khi qua rồi em còn có nhớ xao xuyến ngày đầu giờ đã im hơi? Dù nếu cho mai này em đi, ghé về qua những nơi trên con đường ngày Một hàng tùng bách còn đứng khi xưa cùng với là cô đơn buồn gầy Núi mãi còn xanh chỉ tóc mây ta không giữ màu Xin ngàn lần được gọi tên em bằng một thứ thanh âm cũ nhàu Vây thêm nhớ thương cho điên lòng Nguyện say trong phiến môi ướt mềm Xin nối dây hồn phía đôi con đường Thương em gửi gió mang về trời