Thượng đế lỡ quên, quên, quên (Thượng đế lỡ quên, quên, quên) Nhìn chuyến xe khuất tầm mắt biến dần mất sau những ánh hoàng hôn Em còn không kịp hạ cửa kính chào hỏi anh thế nào Sau bao chuyện đã xảy ra bộn bề đã đẩy ta vào những khúc mắc những trục trặc Không cách sửa chữa Đóng cửa lại anh thấy mình bị mắc kẹt trong cái thứ mà anh vẫn hay gọi là sắc đẹp của em Anh vẫn chợp chờn giấc ngủ nửa đêm Tỉnh dậy chờ em Nhưng mà Thượng đế lỡ quên Tặng anh sợi dây tình em! Còn thiếu mũi tên từ thiên thần trong khu vườn xanh Nỗi nhớ em reo vào trong lòng đất âm thầm Lớn thêm mỗi ngày Rồi em sẽ tìm đến và trao những câu yêu đương Chỉ khi trái tim em tổn thương và anh là người thế vai Vết thương chớm lành rồi em sẽ quay lưng đi Để cho mỗi đêm anh đớn đau vì anh chỉ là số hai Anh nhốt cả bầu không khí của thành phố vào lồng ngực Tự phá vỡ giới hạn để mà quay về cuộc sống thực Chuyện riêng anh đã hứa Chưa một lần kể ai Vì chỉ khi tỉnh mộng anh mới biết mình là kẻ thế vai Chỉ để lại tiếng thở dài cùng bản nhạc buồn đêm đông Anh ước tim mình là giọt nước chưa từng bị xước từ bên trong Cơn bão lòng reo âu lo ngày từng ngày ngồi than thở Anh co quắp ngồi ôm mơ Thượng đế lỡ quên Tặng anh sợi dây tình em Còn thiếu mũi tên từ thiên thần trong khu vườn xanh Nỗi nhớ em reo vào trong lòng đất âm thầm Lớn thêm mỗi ngày Rồi em sẽ tìm đến và trao những câu yêu đương Chỉ khi trái tim em tổn thương và anh là người thế vai Vết thương chớm lành rồi em sẽ quay lưng đi Để cho mỗi đêm anh đớn đau vì anh chỉ là số hai Người ta đến đón em đi xa thật rồi Chỉ còn anh ngẩn ngơ ngồi dưới tán cây đợi chờ Một liều thuốc cho tim này thôi đập nhanh mỗi đêm Trăng tàn treo trên lời ca Rồi em sẽ tìm đến và trao những câu yêu đương Chỉ khi trái tim em tổn thương và anh là người thế vai Vết thương chớm lành rồi em sẽ quay lưng đi Để cho mỗi đêm anh đớn đau vì anh chỉ là số hai