Có những khung trời bình yên đến lạ Có những thứ ngỡ chẳng thể nào rời xa Ngỡ chung đường đến bạc đầu Yêu thương trong em giờ đây phai dấu Đã biết bao lần tìm nhau giữa đời Nhưng hôm nay vẫn chẳng ngăn được lệ rơi Lòng rối bời, chợt cất lời Xin anh đừng dối lừa thêm anh ơi Hãy nói em nghe về cô ấy Cớ sao anh lặng yên như vậy Hãy nói em nghe để em biết ai rồi cũng đổi thay Cứ vô vọng chờ anh, cứ qua dần năm tháng giá lạnh Rồi ấm êm tàn nhanh Đừng nhắc đến em cạnh cô ấy Đâu phải ai cũng như em vậy Có mấy ai chịu rời xa tình yêu lớn nhất trên đời này Hạnh phúc nhé anh cùng cô ấy Hãy giúp em mạnh mẽ buông tay Chưa bao giờ em thấy chính em đau thế này... Bầu trời của em chỉ một màu xám, Đêm và ngày chẳng mấy khác nhau Nỗi buồn trước vốn đã chợt vơi Vì có người hứa bên em đến khi bạc đầu Em đã không chuẩn bị, cho những cuộc chia ly, Vì em đâu định yêu một người khác Vậy là một lần nữa, tương tự những lần đầu, Họ lại làm đau em như người khác Ta ngỡ mình có quá nhiều thời gian Nên để mọi chuyện trôi qua quá vội vàng Bi kịch mới này... Đến bao giờ mới chán Chắc tới khi hạt sương trên cành thôi tan Em ước gì mọi thứ trên đời giản đơn Mà sao niềm đau càng ngày càng lớn? Em bước đến ngày mai một cách hời hợt Chắc phải trở về phải bầu bạn với cô đơn? Và em lại... mặc cả với cuộc đời... Em theo đuổi những điều viển vông rồi chợt buồn bã vì nó xa vời Dùng nước mắt để chào ngày mới, uhm... Mình em làm sao qua nổi Cơn buồn này chợt quá lớn lao, em cho đi một cách hoàn hảo Em lại chân thành để rồi không có cho mình một lựa chọn an toàn nào Ai cũng trưởng thành nhờ nhiều vấp ngã, Ai cũng từng cố gắng ngồi chắp vá Anh cũng từng say đắm như em rồi đem tuyệt vọng về chất ngập nhà Em à Em có tiếc Cho những dự định mà một ngày mơ, rồi anh chợt đem chất đầy trong túi Cho lời hứa mảnh như giấy vở, và em thừa biết điều này không vui Cho tiếng cười như là bài ca, bài ca dang dở vì quá nhất thời Cho những lời bao biện chắp vá, những đêm nhạt nhoà đã hoá chơi vơi Con ma đáng sợ nhất có lẽ được hình Thành từ những sai lầm ở trong quá khứ... Và nếu rời xa anh tựa trái cấm, em có tỏ tường nếu như chưa thử... Còn vài vòng tròn luẩn quẩn xoay Quanh anh chợt thay đổi vì chân mỏi nhừ Và anh không muốn phải lặp lại nó như tháng bảy chợt ngán... thôi thu Có người tâm hồn quá rộng dài Mỗi lần yêu là mỗi phôi phai Bên nhau chẳng hề nhẫn nại... Có người sao cả đời vẫn cứ ngốc dại Yêu ai... là sẽ yêu mãi mãi...