Chín giờ thì ờ, họp báo thì ờ mọi người sẽ coi lại cận cảnh, đúng không ạ? Nay tụi em họp lớp Cớ sao em lại buồn rồi tự ôm lấy nỗi đau? Cớ sao em lại buồn để tuổi xuân hoen ố màu (nếu mà cao hứng có thể cho hai anh em hát bài này ở đây được không ạ?) Cớ sao cứ phải vui khi lòng mang theo bão giông Cớ sao lại chờ mong khi người ta thay đổi lòng Cớ sao em lại buồn rồi tự ôm lấy nỗi đau? Cớ sao em lại buồn để tuổi xuân hoen ố màu? Cớ sao cứ phải vui khi lòng mang theo bão giông? Cớ sao lại chờ mong khi người ta thay đổi lòng? Cớ sao, cớ sao Cứ tỏ ra rằng em không yếu mềm? Cớ sao, cớ sao Nỗi buồn kia cứ mãi che giấu hoài? Em ơi, vùng lên dậy mà đi (yea-yea-yeah) Chớ phí tuổi xuân trong hoài nghi (yea-yea-yeah) Đừng sầu lo, em ơi, để buồn vương Dày vò tâm can chi để lệ tuôn Hãy cứ sống vui lên có gì đâu Tập giản đơn mọi chuyện đi em Khó khăn chẳng qua thử thách ta Hãy cứ sống vui lên dậy mà đi Cớ sao em lại buồn rồi tự ôm lấy nỗi đau Cớ sao em lại buồn để tuổi xuân hoen ố màu Cớ sao cứ phải vui khi lòng mang theo bão giông Cớ sao lại chờ mong khi người ta thay đổi lòng Cớ sao, cớ sao? Cứ tỏ ra rằng em không yếu mềm Cớ sao, cớ sao? Nỗi buồn kia cứ mãi che giấu hoài? Người ta chê em đàn bà cũ Nhủ với lòng là không được buồn Nhưng tại sao em phải lãnh đủ khi mà chuyện đó em cần phải buông Đã bao lâu không thấy em cười? Đã bao lâu rồi hoa chưa tưới? Đã bao lâu không được tăng cân? Và đã bao lâu chưa yêu bản thân hả? Vui đi em có chuyện gì đâu phải lo Vui đi em cớ sao lòng mang giày vò Vui đi em có chuyện gì đâu phải lo Vui đi em cớ sao lòng mang giày vò Cớ sao em lại buồn rồi tự ôm lấy nỗi đau? Cớ sao em lại buồn để tuổi xuân hoen ố màu? Cớ sao cứ phải vui khi lòng mang theo bão giông? Cớ sao lại chờ mong khi người ta thay đổi lòng? Cớ sao, cớ sao Cứ tỏ ra rằng em không yếu mềm? Cớ sao, cớ sao Nỗi buồn kia cứ mãi che giấu hoài? Sao em phải giữ lấy những tổn thương? Người ta đâu thương em Người ta bỏ rơi em Thế việc gì phải hy vọng? Thế việc gì phải ngóng trông? Vì tình yêu là thế Có giống như là mơ Thật bất công phải không Chẳng có ai thật lòng Ở cạnh ta đến suốt đời Này hãy khóc đi Rồi sẽ ổn thôi Cớ sao em lại buồn rồi tự ôm lấy nỗi đau? Cớ sao em lại buồn để tuổi xuân hoen ố màu? Cớ sao cứ phải vui khi lòng mang theo bão giông? Cớ sao lại chờ mong khi người ta thay đổi lòng? Cớ sao, cớ sao Cứ tỏ ra rằng em không yếu mềm Cớ sao, cớ sao Nỗi buồn kia cứ mãi che giấu hoài ♪ Cớ sao em phải buồn? Cớ sao em phải buồn? C-c-c-c-c-cớ sao, cớ sao, cớ sao C-c-c-c-c-cớ sao (cớ sao, cớ sao)