Sương đêm rơi lúc nào Cánh hoa tàn, hoa nhạt màu Nhìn về phía ánh trăng vàng Bóng trăng tàn trên dòng sông mơ màng Một mình ta với ta ôm cung đàn này ngân nga Trăng còn non hay trăng đã già? Người đi biền biệt phương xa, chỉ còn trăng lại nơi ta Bạc, vàng chẳng bán trăng ngọc, trăng ngà Trăng còn nằm yên đó, luôn đợi người qua sông Trăng buồn, trăng khóc cho duyên phận mình long đong Sao người đi mãi để hồn tôi mong? Chút tình năm ấy còn giữ trong lòng Cây vừa thay lá, trời vừa thu sang Đông tàn xuân đến nhưng thuyền chẳng về ngang Cung đàn ai oán khi tình này còn mang Ta xin để người đi, ta lấy mảnh trăng tàn Vầng trăng ai xẻ làm đôi (Ai xẻ) nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường ♪ Một mình ta với ta ôm cung đàn này ngân nga Trăng còn non hay trăng đã già? (Trăng còn non hay trăng đã già?) Người đi biền biệt phương xa, chỉ còn trăng lại nơi ta Bạc, vàng chẳng bán trăng ngọc, trăng ngà Trăng còn nằm yên đó, luôn đợi người qua sông Trăng buồn, trăng khóc cho duyên phận mình long đong Sao người đi mãi để hồn tôi mong? Chút tình năm ấy còn giữ trong lòng Cây vừa thay lá, trời vừa thu sang Đông tàn xuân đến nhưng thuyền chẳng về ngang Cung đàn ai oán khi tình này còn mang Ta xin để người đi, ta lấy mảnh trăng tàn Hah, thuyền ai về đây, đậu bến sông trăng này? (Bến sông trăng này) Còn mình ta giữa trời mây, sầu thiên thu ai nào hay Người có chở trăng về kịp tối nay? Trăng còn nằm yên đó, luôn đợi người qua sông Trăng buồn, trăng khóc cho duyên phận mình long đong Sao người đi mãi để hồn tôi mong? Chút tình năm ấy còn giữ trong lòng Cây vừa thay lá, trời vừa thu sang Đông tàn xuân đến nhưng thuyền chẳng về ngang Cung đàn ai oán khi tình này còn mang Ta xin để người đi, ta lấy mảnh trăng tàn Gửi theo hồn ta với trăng vàng