Lá ngô đồng rơi giữa hoàng thành mong manh Đã bao mùa sương thấm gió quyện âm thầm Có hay bàn tay đọng nước mắt, Phút giây kiệu cưới tình ai Ngóng trông chi nữa mùa xuân phai mờ Khẽ môi cười chôn dấu lệ sầu tâm tư Nhã nhạc buồn ai hát dứt đoạn tơ lòng Hoàng hôn ngọ môn thấm áo Ngô đồng ơi thấu tình ta Cuối đoạn trường lang, thấp thoáng dáng ai Tình đã cũ khi qua khung cửa mới dứt vạn lần thương Người đã cũ trên son môi người mới yêu dấu ta mang Lá ngô đồng nhẹ rơi vì ai Đứng đó trăm năm có thấy đau lòng Chỉ cần một nụ hôn ái ân vẹn nguyên Đau vẫn đau mà thương vẫn thương Chữ tình in dấu đậm sâu Người ở đây chút thôi khi mùa lá ngát xanh rồi đi mãi!