Gió nhẹ sang tôi ngỡ trời xuân Nắng hừng lên tôi ngỡ đông tàn Ai có ngờ đâu đông vẫn còn đây Xuân chưa về Tôi ngỡ tình ta xanh ngát trời xuân Đâu biết ngày đông kéo đến bất chợt Yêu mấy rồi nay cũng hóa tàn phai Theo người Gió mang hương về, giờ em ở đâu? Vương trên môi nụ hôn của ai Để bây giờ tình ta sẽ không bền lâu được thêm nữa đâu Xin em hãy cứ đi đi thật xa Đừng về đây níu kéo những thứ Vốn không thuộc về một người vô tâm ♪ Hah hah hah hah hah hah Em đi mất rồi, còn anh ở lại Hah hah hah hah hah hah hah Người giờ còn đây không? Thuyền này liệu còn sang sông? Buổi chiều dài mênh mông, lòng người giờ hòa hay đông? Hồng mắt em, cả bầu trời đỏ hoen Ta như đứa trẻ ngây thơ, quên đi tháng ngày ngu ngơ Người là ngàn mây bay, mình là giọt sầu chia tay Người cạn bầu không say, còn mình giãi bày trong đây Này gió ơi! Đừng vội vàng lắng nghe được không? Gió ơi, xin đừng lấy em đi Hãy mang em về chốn xuân thì Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh Ngày nào còn trò chuyện với anh Em nói em thương anh mà, nói em yêu anh mà Cớ sao ta lại hóa chia xa Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh Đẹp rạng ngời chẳng cần cố xinh Hạt ngọc rơi rớt trên mái nhà, sau luống cà, như thế là... ♪ Gió mang hương về, giờ em ở đâu? Vương trên môi nụ hôn của ai Để bây giờ tình ta sẽ không bền lâu được thêm nữa đâu Xin em hãy cứ đi đi thật xa Đừng về đây níu kéo những thứ Vốn không thuộc về một người vô tâm Gió ơi, xin đừng lấy em đi Hãy mang em về chốn xuân thì Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh Ngày nào còn trò chuyện với anh Em nói em thương anh mà, nói em yêu anh mà Cớ sao ta lại hóa chia xa Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh Đẹp rạng ngời chẳng cần cố xinh