Tao thấy nơi mặt trời còn nằm yên Trên những chuyến xe qua đại lộ Nơi phần mộ tao đâm xuyên qua mặt đất Tao tìm cho mình sân khấu sau khi chết Để giữ nghệ thuật vẫn còn thoi thóp chờ cho mọi khổ đau đi hết Không tì vết Tao thấy địa ngục đục thẳng xuống lòng đất Nơi người nghèo bị dồn ép thay vì những kẻ tội lỗi chồng chất Họ đồng nhất tạo ra song sắt lề thói đóng chặt nhiều điều họ không chắc Và kẻ có khả năng phá vỡ nó nghiễm nhiên trở thành gai ở trong mắt Tao thấy không có thiên đường mà là resort Nơi dành cho những con robot hoàn thành tốt việc được lên dây cót Đến phút giây chót của cuộc đời mình tao vẫn không thấy được bình yên Dù đời chỉ bằng phẳng khi nhìn nghiêng, họ vẫn bắt tao nghĩ là mình điên Tao chỉ thấy được buồn phiền Tao không thấy đều muốn thấy Cách duy nhất để có thể thấy là để lương tâm mình xuống đáy Sách đạo đức, giáo dục công dân hoàn thành năm học thành cuốn giấy Và cả con tim cũng không có mặt khi mà khối óc tao muốn lấy Thuốc nhỏ mắt quá đắt đỏ, tao phải cắt bỏ một phần tự tôn Để đổi lấy thuốc cho một bên mắt, mắt kia nằm dưới mộ phần tự chôn Tao nằm xuống, tao ước mình đã xuôi theo số phận loài người Nhắm mắt, chợt nhận ra thứ tao thấy là chín phần buồn một phần cười Tao thấy trong một tương lai không xa Khi loài người sống không cần não, hoài bão chết trong phong ba Những đứa trẻ chờ được quỳ gối trước thần tượng thay vì mong cha Chấp nhận bán tự do cho công nghệ, không đứng dậy lên tiếng và xông pha Tao đông cứng trên sofa Tao đã chết trên sofa Mọi thứ đang nổ tung như thể ai bỏ mentos vào coca Khi tất cả nhìn vào tương lai và lại thông báo là so far Còn cách duy nhất để có thể sống là để hốc mắt mình trơ ra Không có rap và thơ ca Đó là cách họ giết người nào biết đường cần thiết là cầm viết kiên quyết cứu những ai vẫn còn biết cười Mài mòn kiếp người với những thành kiến, đến khi tính người hóa nhỏ thành kiến Tao thấy bằng cấp không khác gì tiền được hợp thức hóa để đem lồng kiếng Phiền! Khi chết tao lại phải kiếm tiền Bởi những kẻ làm biếng liền bán nhạc của tao tìm tiếng, quyền Mọi lời khen đều phiến diện, biết khi nào mới biến chuyển Con người trở nên luyên thuyên, không tin được ai cùng chiến thuyền Rồi lại một lần nữa tao thấy, nơi mặt trời còn nằm yên Trên những chuyến xe qua đại lộ Nơi phần mộ tao đâm xuyên qua mặt đất Tao ước mình đã xuôi theo số phận loài người Tìm cho mình một chiếc mặt nạ, vẽ lên đó một nét nụ cười cho thật tươi