Anh ngồi trên cái ghế cũ giữa phòng bên ngoài thì trời trút nước Mưa đến bất chợt dù rằng trời nắng chỉ vài phút trước Đọc một lần thật kĩ những thứ em viết trong thời gian em còn chưa giam biệt mình vào bên kia Anh chưa mệt nhoài từng đêm khuya Từ khi liệt nhau vào danh sách những kẻ bất chợt đi qua đời mình Đọc tin không để lại lời bình Đau đớn không có thù hình Ta yêu nhau chỉ bằng thú tính không để đối phương thành con thủ lĩnh Và vì mưu sinh anh phải chỉn chu nỗi đau kể cả có phải thu mình Anh không đủ tỉnh để có thể say và không đủ say để ngăn mình nhớ Những thứ trôi qua đời anh vẫn là mặt em ở màn hình chờ Nếu như thở là thứ duy nhất làm cho việc này trở nên kéo dài thì thề có bất cứ ai trên cao anh sẽ không mong mình được khoẻ lại Nhưng chết đâu đủ hả em? Nó làm cho anh mệt mỏi thao thức không ngủ cả đêm Làm cho trái tim phủ cô đơn chết dần chết mòn trong những rối ren Căn phòng của anh tối đen và bóng tối là một thói quen Anh ước có thể trói em vào cuộc đời anh như một đức tin Để không phải khóc những lúc giật mình Để không phải chờ đến khi bất tỉnh Mới có thể ngủ một cách thanh thản Bởi anh không tìm được cách nào khác Em giam được anh như thể chính anh không muốn mình sẽ đào thoát Sóng thì vẫn dào dạt Buồn thì viết vào nhạc "Anh không biết mình đang làm cái gì nữa Nhưng mỗi ngày đó Có những thứ trôi qua cuộc đời anh Người ta đến người ta đi Người ta không để lại gì hết Vậy tại sao em lại muốn để lại nỗi đau cho anh chứ?"