Người có thương, thương tôi nghệ sĩ Thì đừng có thương như thương hại đời Và đừng có nghe khi thiên hạ gièm pha tôi kiếp xướng ca Người đến đây đêm đêm phòng trà Đèn vàng kết hoa, thương yêu mặn mà Tôi xin người nhìn lên sân khấu hãy thương tôi như lời ca Đời người có mấy ai không một lần nhỏ lệ? Nhưng khi đã mang kiếp cầm ca thì lệ nhỏ đến muôn lần Giọt nhớ, giọt thương theo từng cảnh ngộ của dòng đời Trót sinh ra làm người đa cảm Nên phải mang kiếp tằm để trả nợ dâu Tiếng nhạc, lời ca bám rễ in sâu Dầu vật quán tinh vi tôi vẫn mãi là người nghệ sĩ Đêm đêm dưới ánh đèn màu réo rắt nhả tơ Chăm chút quặn mình theo hồn thơ lai láng Nếu ai đã mến thương người nghệ sĩ Thì hãy chắp cánh cho tiếng nhạc, lời ca được bay xa tận bốn phương trời Đem niềm vui tươi đẹp cho đời Đừng ghét tôi qua những lời dèm xiểm Và cũng đừng thương hại tôi qua kiếp xướng ca Tôi đến với mọi người bằng tâm hồn trải rộng bao la Tình yêu non nước, tình người luôn sâu đậm Người đến đây đêm đêm đèn hoa tươi sắc thắm Tôi ấm lòng xin hát tặng bài ca Rượu nồng đó người đã say chưa? Ân tình này sao không gắn bó? Đời là những dòng nước vô tư Tôi là người sóng đưa xa vời Người ngồi đó còn có nghe tôi? Tâm tình này đam mê đắm đuối Người đừng trách một kiếp cầm ca Con tằm nào không muốn vương tơ? Người ơi, người đã say sưa thả hồn theo giọng hát Tôi bày tỏ sự mến thương qua mấy bậc cung sầu Người đó, tôi đây đồng cảm nhau bằng một nhịp cầu Đời là những dòng nước vô tư trôi mãi Tôi như con thuyền sóng vỗ về xa Đam mê với nghề bằng con tim cháy bỏng thiết tha Dù lắm bể dâu nhưng tôi luôn thấy mình hạnh phúc Tâm tình này chân thành cạn Chút người đừng trách tại sao tôi làm kiếp con tằm Người nói đi như tim người nghĩ Làm nghề xướng ca tôi mang tội gì? Họa là có chăng tôi mang tội đời Làm cho nhân thế say mê Người nói đi cho tôi một lời Rằng nghề xướng ca tôi không lạc loài Tôi ơn người Phận tằm tôi muôn kiếp vương tơ cho đời vui Thuở bé thơ tôi đã biết mơ làm nghệ sĩ Khi lớn lên ước vọng đã thành Đêm đêm đem tiếng nhạc, lời ca làm say mê nhân thế Tôi cảm thấy mình không bao giờ lạc lõng bơ vơ Luôn tâm niệm nghĩa ân người đời mến mộ Nên kiếp tằm đến thác vẫn vương tơ